Lời này, kiếp trước chàng cũng từng nói.
Lúc đó ta và chàng đã thành hôn hơn hai năm, chàng thường xuyên đi chinh chiến xa nhà, gặp nhau ít ỏi.
Thêm vào đó, Yến Sóc vốn không cam lòng cưới ta, dù ta có hết lòng, mối quan hệ vẫn cứ lạnh nhạt.
Yến Hầu lạnh lùng, người thời ấy ai cũng biết.
Lần đầu tiên ta cảm thấy thái độ chàng đối với ta đã mềm mỏng hơn, là trong một lần săn mùa xuân.
Sứ thần các nước chư hầu thuộc Yến quốc dâng mỹ nhân cho Yến Sóc, chàng lại thản nhiên gật đầu.
Nửa sau buổi tiệc, ta không những không nói chuyện với Yến Sóc, mà ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn.
Dù Yến Hầu lạnh lùng, nhưng bình thường ta lại hoạt bát như lửa, giờ đây lại im bặt, chàng cũng có thể nhận ra điều không ổn.
Chàng quay đầu lại nhiều lần, chỉ thấy vẻ mặt lạnh lùng của ta.
Nhưng nhận ra là một chuyện, còn chịu dỗ dành lại là chuyện khác.
Sau khi tiệc tan, phải đi đến bãi săn, đoạn đường có nhiều bậc đá khó đi.
Ta không cẩn thận bị vấp.
Thế nhưng lại được Yến Sóc vững vàng đỡ lấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chàng quỳ một chân xuống trước mặt ta, ra hiệu cho ta trèo lên lưng.
Một vị quân hầu, lại bằng lòng cúi mình cõng ta.
Núi non trùng điệp, bậc đá rêu phong.
Ta nằm trên lưng chàng, nghe thấy tiếng tim đập không biết là của mình hay của chàng.
Thành hôn hơn hai năm, điều ta thấy nhiều nhất là bóng lưng vội vã và vẻ mặt lạnh nhạt của chàng, đây là lần đầu tiên nhận được sự đáp lại như thế.
💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!
Nhất thời, ta lại muốn rơi lệ.
Yến Sóc nói:
"Vốn không chịu nổi mỹ nhân, nhưng binh lính dưới trướng ta chưa có ai thành thân, cứ đòi có vợ, cho nên ta mới để lại những mỹ nhân họ dâng tặng."
Chàng lại nói:
"Lần sau trong lòng không vui, phải nói ra, nếu nàng không để ý đến ta."
Vị Yến Hầu vừa tròn hai mươi bỗng nhiên nghẹn ở cổ họng, lần đầu tiên cảm thấy nỗi khổ của chữ tình, mới nói:
"Ta cũng sẽ buồn đấy."