Tuyết tạnh trời sáng, chúng ta đi dọc theo dòng nước, tìm một nhà dân để tá túc.
Đêm đó, Yến Sóc lại bắt đầu nóng sốt, vết thương vốn có độc, có thể chống đỡ đến bây giờ, thực sự là không dễ dàng.
Thế nhưng trong thôn lại không có đại phu, trời tuyết mênh mông, muốn tìm thầy thuốc, nói dễ hơn làm.
Ta nhờ bà lão trong nhà dân chăm sóc nghĩa huynh đang bệnh nặng, quyết định bất chấp tuyết lớn đi tìm đại phu.
💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!
Nhưng vừa xoay người, đã bị Yến Sóc đang sốt cao nắm lấy cổ tay, từng chữ từng chữ, bật ra khỏi cổ họng:
"Không được đi. Đây là lệnh của quân vương."
Ta quay đầu lại:
"Biết không thể trái lệnh nghĩa huynh, nhưng không thể không trái. Nếu nghĩa huynh ở đây có bất kỳ tổn thất nào, Mãn Mãn có c.h.ế.t vạn lần cũng khó thoát tội."
Ta gỡ tay Yến Sóc ra, lao vào trong gió tuyết.
Không phải là không sợ, chỉ là ta tin rằng mình có thể làm được.
Kiếp trước ta thậm chí có thể vì Yến Sóc đi ngàn dặm tìm thầy thuốc, khi đó chàng lên cơn đau đầu, ta nghe nói ở Dĩnh Xuyên có một lão tiên sinh, giỏi nhất về chứng bệnh này.
Ta liền không quản ngày đêm phi ngựa đi. Lúc đó đường xá xa xôi, ngay cả thân vệ cũng bị lạc nửa đường, nhưng ta vẫn tìm được thần y.
Bây giờ chỉ có một mình ta, nhưng cẩn thận một chút chưa chắc đã không thành công.
May mắn trời phù hộ, trên đường không gặp sói dữ hay giặc cướp, đi thẳng đến thành.
Cầm ngọc bội của mình, ta gõ cửa tướng lĩnh giữ thành.
Một câu "Yến Hầu bị ám sát" khiến hắn ta sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Chỉ hơn nửa canh giờ, tất cả các thầy thuốc giỏi nhất trong thành đều bị lôi ra, sợ gây chú ý, vị tướng lĩnh đặc biệt chọn một đội tinh nhuệ nhỏ, gấp rút đi đến thôn.
Nhờ thầy thuốc giỏi và thuốc tốt, Yến Sóc lại đang lúc thân thể cường tráng, cơn sốt nhanh chóng hạ xuống.
Nhưng để dưỡng thương, không tiện di chuyển, vẫn tạm thời tá túc tại ngôi làng nhỏ này.
Tuy nhiên, Yến Hầu khỏi bệnh, mọi người vẫn chưa thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì cả ngôi làng đều bị bao trùm bởi vẻ mặt âm trầm của chàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vết thương của chàng vừa mới chuyển biến tốt, đã bắt đầu chất vấn ta, giận dữ tột độ.
"Ngày hôm đó bị ám sát, ta bảo nàng bỏ ta mà đi trước, nàng không đi.
Đêm qua tuyết lớn, trong đêm có sói dữ, dân lưu tán trốn chạy, ta ra lệnh quân vương cấm nàng ra ngoài, nàng cũng vẫn đi.
Nàng có biết từ lúc nàng đi, ta nằm trên giường chỉ toàn hoảng sợ và bồn chồn, chỉ trách bản thân vô năng, nếu nàng có chút sơ sẩy nào, nàng bảo ta làm sao đối mặt với Vệ công!"
Ta quay đầu đi.
Không nói một lời.
Cảnh tượng này, lại giống như kiếp trước, không có gì khác biệt.
Năm đó vì Yến Hầu đi ngàn dặm tìm thầy thuốc, sau khi tìm về thần y lại bị chàng trách mắng một trận.
Khi đó ta cứng đầu nói:
"Nếu phụ thân ta biết, ta bằng lòng vì quân hầu mà tận tâm tận lực đến vậy, người chỉ sẽ thấy an ủi, làm gì có chuyện không thể đối mặt với người!"
Khiến Yến Hầu lạnh lùng nhất thời không nói nên lời.
Trước khi đi, chàng mới hằn học nói:
"Vậy nàng thật sự không quản sống c.h.ế.t của ta. Nếu nàng chết, ta cũng không cần sống."
Nghĩ lại như vậy, nhất thời ta lại ngẩn ngơ.
Yến Sóc khi đó giận dữ đến vậy, rốt cuộc có bao nhiêu phần chân tình đối với ta?
Thế nhưng kiếp trước không thể tìm lại, đáp án cũng không thể biết được.
Ta ngẩng đầu lên.
Yến Sóc vốn còn định tiếp tục chất vấn, nhưng khi nhìn thấy ý lệ trong mắt ta, ngữ khí đột nhiên dịu lại.
Ta nói khẽ:
"Biết rồi, nghĩa huynh."