Yến Hầu vốn đã đổi ý, định đến dịch quán nghỉ ngơi hai ngày, nhưng lại nhận được một bức thư khẩn về chính sự, buộc phải gấp rút đến Ngũ Dương thành.
Đêm khuya, chúng ta đi trong tuyết.
Thế nhưng lại gặp phải ám sát.
Tiếng gió rít, tiếng ngựa hí, tiếp sau đó là tiếng đao kiếm va chạm.
Ta cuộn mình trong góc xe, toát mồ hôi lạnh, tự biết mình không kêu lên mới là không gây thêm rắc rối.
Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài một thanh kiếm hất tung rèm xe, một bàn tay đưa vào kéo ta ra.
Yến Sóc ôm ta vào lòng, lật người lên ngựa. Máu trên người chàng thấm ướt vạt áo của ta.
Ta qua vai chàng quay đầu lại, chỉ thấy trên đất toàn là xác c.h.ế.t ngổn ngang, tuyết trắng và m.á.u đỏ hòa lẫn vào nhau.
Nơi đây không nên ở lâu.
💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!
Thế nhưng ngựa chạy được hai dặm, Yến Sóc phía sau ta đột nhiên ngã xuống, dùng chút sức lực cuối cùng níu lấy ngựa, ta cùng chàng lăn lộn trong tuyết.
Ta vùng vẫy đứng dậy khỏi lớp tuyết, chỉ thấy chàng mặt mày trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền. Lời cuối cùng chàng nói.
Rõ ràng là muốn ta đi trước.
Ta đương nhiên không thể nghe theo chàng.
May mà ta lớn lên ở thôn quê, quá quen thuộc với ngựa, liền để con ngựa nằm xuống trước, rồi nghiến răng dùng hết sức lực đỡ Yến Sóc lên ngựa, để chàng tựa vào ta, rồi lại một lần nữa ghìm cương lên đường.
Gió tuyết cắt vào mặt, đồng tuyết mênh mông.
Không biết đã chạy được bao xa, m.á.u trên tay ta do bị dây cương siết chặt đã sớm đông lại.
Đến khi con ngựa kiệt sức mà chết, ta dùng thanh đao bên hông Yến Sóc, c.ắ.t c.ổ ngựa lấy máu, tự mình uống một ngụm trước, rồi mớm cho Yến Sóc vài ngụm, cuối cùng thấy sắc mặt chàng hồng hào hơn một chút.
Lại dùng bầu nước đựng đầy m.á.u ngựa, nửa cõng nửa kéo Yến Sóc, khó khăn đi vào khu rừng tuyết địa hình phức tạp.
Tìm được một hang núi để trú chân.
Rồi nhóm lửa sưởi ấm, xử lý vết thương cho Yến Sóc.
Lúc chàng tỉnh lại, mặt ta lấm lem, đang cởi giày, trên vớ chân toàn là m.á.u đen đã đông lại, trên bắp chân còn vô số vết thương do bị cành cây khô trong rừng cào xước.
Yến Sóc nhíu mày, thần sắc ngẩn ngơ.
Chàng tuy hôn mê, nhưng không phải không có tri giác.
Bị tập kích vô số lần, đây là lần đầu tiên được một nữ tử che chở mà chạy, trốn vào rừng sâu.
Lại còn có người đã mớm cho chàng một ngụm m.á.u ngựa, dùng đôi môi lạnh lẽo mềm mại...
Chàng đột nhiên rùng mình.
Ta nghiêng mặt quay lại, chỉ thấy Yến Sóc bỗng nhiên nhắm mắt lại.
Không biết gì mà mừng rỡ nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"May mà nghĩa huynh không sao, ta vừa ra ngoài bắt được một con thỏ tuyết, ta đã lột da rồi, lát nữa nướng lên ăn.
Huynh cứ uống chút m.á.u ngựa làm ấm cơ thể trước, rồi đi theo con sông này xuống, có vài nhà dân, đợi tuyết tạnh chúng ta sẽ đến đó tá túc."
Bên ngoài hang núi băng tuyết bao phủ.
Bên trong lại được lửa sưởi ấm áp dễ chịu.
Giọng nói nữ tử dịu dàng, không một lời oán than.
Ta nghe Yến Sóc nhắm mắt lại nói, giọng nói như cũng được lửa nướng mềm đi:
"Vệ Mãn, Thượng Dương thành không thể nuôi dưỡng một nữ nhi như nàng."
Ta sững sờ, lúc này mới nhớ ra, ta trong lòng Yến Sóc bây giờ là một dáng vẻ như thế nào.
Từng giận dữ đá biểu tỷ muội, dám c.ắ.t c.ổ ngựa lấy máu, một bộ dạng của một nữ nhân thôn dã thô lỗ.
Kiếp trước ta thực sự rất để tâm đến điểm này của bản thân.
Bởi vì Tố Hòa công chúa mà Yến Sóc để trong lòng nhiều năm, cũng như phong hiệu của nàng, là một người thanh lịch thục nữ.
Khi đó ta mới gả cho Yến Hầu, nói ra cũng nực cười.
Từng nghe cung nữ nói về Tố Hòa công chúa, ta liền để ý tìm hiểu về nàng, có ý muốn bắt chước, để lấy lòng Yến Sóc.
Học nàng mặc y phục trắng, học nàng làm thơ viết phú.
Không những vô dụng với Yến Sóc, ngược lại còn bị cung nhân cười rằng tân Hầu phu nhân chỉ biết "Đông Thi bắt chước".
Đến sau này ta dứt khoát làm lại chính mình.
Thái độ của Yến Sóc đối với ta ngược lại đã tốt hơn.
Nhưng đến cuối cùng ta mới hiểu ra, thực ra tính cách ta thế nào, đối với Yến Hầu mà nói căn bản không quan trọng, không thích là không thích.
Tất cả đều là vô ích, đều là cưỡng cầu.
Bây giờ chỉ cúi đầu mỉm cười một cái.
Nhàn nhạt nói:
"Ta không lớn lên ở Thượng Dương, đương nhiên không thể so với những khuê nữ quyền quý đó."
Lửa trại cháy sáng rọi một nửa khuôn mặt của Yến Sóc. Yết hầu chàng chuyển động một chút, rồi nói:
"Không phải."
Ta kinh ngạc ngước mắt.
Ánh lửa bập bùng, Yến Sóc nhìn ta, trong mắt có sóng ngầm cuộn trào.
"Nàng so với các nàng ấy, đều tốt hơn."