Tuế Niên

Chương 14



 

"A Ngu chính là nương tử của ta."

 

Người kia nhỏ giọng, mang theo vẻ ấm ức cãi lại: "Nàng đã từng nói, nương tử của ta chỉ có thể là nàng mà thôi."

 

Câu nói này, ta đã từng nói với Lục Mạnh Niên. Khi còn bé, lúc bị bệnh rất khó chịu, ta cứ ngỡ mình sắp c.h.ế.t đến nơi. Thế là nước mắt lưng tròng, ta nắm chặt lấy tay Lục Mạnh Niên, ép hắn hứa rằng nương tử của hắn chỉ có thể là ta. Nếu như ta thật sự chết, hắn cũng không được phép đi tìm người con gái nào khác.

 

Ta cũng không nhớ rõ lắm, rốt cuộc Lục Mạnh Niên có đồng ý với ta hay không. Nhưng dù sao thì hắn cũng ghét bỏ ta như vậy, chắc hẳn bây giờ hắn cũng chẳng còn nhớ gì đến những chuyện này nữa đâu.

 

"Không nói, không nói, không nói gì hết!"

 

Ta chỉ cảm thấy giấc mơ này thật sự rất phiền phức. Ta đã quyết định là sẽ tránh xa Lục Mạnh Niên một chút rồi, vậy mà đến nằm mơ cũng còn mơ thấy những chuyện liên quan đến hắn!

 

Nghĩ đến đây, ta liền buột miệng nói ra. Người kia ngay lập tức cứng đờ người.

 

"Nương tử không thích Lục Mạnh Niên sao?"

 

Không thích!"

 

"Tại sao... tại sao lại không thích?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Giọng nói trầm thấp mang theo một chút run rẩy khó mà nhận ra. Tôi chẳng muốn để ý đến, chỉ cảm thấy buồn ngủ vô cùng. Thế nhưng người kia lại cố chấp muốn có được câu trả lời, cứ hỏi đi hỏi lại mãi: "A Ngu, vì sao nàng lại không cần Lục Mạnh Niên nữa?"

 

"Bởi vì hắn thật sự quá vô vị!"

 

Bị làm phiền đến bực mình, ta nhắm mắt bịa ra một cái cớ: "Nói chuyện cũng không xong, chạm vào người cũng không được. Ta vừa mới đến gần hắn một chút, hắn liền lùi ra phía sau, khiến tphụ thânng khác gì một tên háo sắc đi h.i.ế.p con nhà lành! Những lúc tôi kể cho hắn nghe chuyện gì thú vị, hắn cũng chỉ ngây ngốc lắng nghe, nửa ngày sau mới ồ lên một tiếng, cứ như thể nói thêm một chữ nữa là hắn sẽ mất mạng vậy, chứ đừng nói đến việc chủ động nói chuyện với ta. Đến con ch.ó nhà ta còn biết làm nũng để lấy lòng ta. Vậy mà bao nhiêu năm nay, đừng nói là lấy lòng hay thân thiết, ngay cả một khúc gỗ Lục Mạnh Niên cũng chưa từng tặng cho ta. Mấy năm trước, cái đèn hoa kia là do ta phải theo hắn đòi mãi mới có được!"

 

Lúc đầu, ta chỉ định nói vài câu cho xong chuyện. Nhưng cơn buồn ngủ bị phá vỡ, hơi rượu cũng bắt đầu xông lên. Ta càng nói càng cảm thấy ấm ức tủi thân. Thế là ta dứt khoát ngồi thẳng dậy, bắt đầu đếm từng ngón tay, từng chút một kể tội của Lục Mạnh Niên.

 

Đến cuối cùng, giọng nói của ta cũng nhỏ dần: "Huống chi, Lục Mạnh Niên cũng chẳng thích ta, ta cũng..."

 

"Thích!"

 

Người kia vội vàng ngắt lời ta. Ta không vui quay đầu lại nhìn, và ngay lập tức ta sững sờ. Ta cảm thấy giấc mơ này của mình thật sự quá táo bạo rồi. Nếu không thì sao ta lại nhìn thấy Lục Mạnh Niên đang nửa quỳ trước giường ta chứ?

 

Khóe mắt hắn đỏ ửng lên như thể vừa mới khóc xong. Hắn mím môi, nhỏ giọng nhưng đầy nghiêm túc nói: "Ta thích nương tử."

 

Vừa dứt lời, gò má trắng nõn của người kia liền ửng đỏ lên trông thấy.

 

Quả nhiên là ta đang nằm mơ. Lục Mạnh Niên sao có thể nói thích ta, lại càng không thể gọi ta là nương tử chứ?