Tuế Niên

Chương 15



Ngay cả chuyện hắn phải hồi kinh, hắn cũng không thèm nói với ta một lời. Ta mặt không cảm xúc nhìn người kia một hồi. Sau đó ta kéo chăn trùm kín người, nằm xuống và nhắm mắt lại. Mọi động tác diễn ra hết sức lưu loát, không hề do dự. Cũng may là người kia không tiếp tục làm phiền ta nữa.

 

Hắn chỉ nắm lấy tay ta, sau đó cẩn thận xoa nhẹ. Một tiếng thở dài đầy thỏa mãn thoát ra từ cổ họng hắn. Không có ai quấy rầy ta nữa, cơn buồn ngủ lại ập đến. Cho đến khi người kia trước giường lại nhỏ giọng hỏi ta: "Nương tử đã nói Lục Mạnh Niên rất vô vị, vậy nương tử muốn hắn trở thành người như thế nào?"

 

Ta lật người: "Tiêu Hoài Phong..."

 

Ta muốn gọi Tiêu Hoài Phong đến để đuổi cái tên phiền phức này ra khỏi giấc mơ của ta. Nhưng ta thực sự quá buồn ngủ rồi. Ta chỉ kịp gọi ra một cái tên rồi lại chìm sâu vào giấc ngủ.

 

Ta hoàn toàn không biết rằng người đang đứng trước giường mình đột nhiên cứng đờ người. Đôi mắt vốn dĩ luôn lạnh nhạt của hắn bỗng ánh lên một ngọn lửa ghen tuông dữ dội. Ánh mắt hắn nhìn ta càng mang theo một vẻ ướt  dính khó tả.

 

Rất lâu sau, hắn mới cúi người xuống. Môi hắn chạm nhẹ vào vành tay ta, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ấm ức: "Nương tử, nàng không thể không cần ta..."

 

Khế ước bán thân của Lục Mạnh Niên đã biến mất. Ta nhớ là mình đã tìm thấy nó và để trong chiếc tủ nhỏ ở đầu giường. Nhưng không hiểu vì sao bây giờ lại không tìm thấy nữa.

 

Thôi thì kệ vậy. Dù sao thì Lục Mạnh Niên cũng là thái tử, cái khế ước bán thân này đối với hắn mà nói cũng chẳng phải là chuyện gì to tát. Nghĩ thông suốt mọi chuyện, ta rất nhanh đã quên béng chuyện này.

 

Thế nhưng, Lục Mạnh Niên lại trở nên rất kỳ lạ. Điều kỳ lạ rõ ràng nhất chính là… Cuối cùng thì hắn cũng đã chịu cởi bỏ những bộ quần áo xám xịt kia!

 

Người này vốn dĩ đã có dáng vẻ khôi ngô tuấn tú. Nay mái tóc đen được chải chuốt gọn gàng, lại còn cài thêm chiếc trâm ngọc đỏ quý phái. Bộ áo bào trắng càng làm tôn thêm vẻ phong độ ngút trời.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta không thể không liếc nhìn thêm vài lần. Thầm nghĩ, quả là đã có ý trung nhân, ngay cả khúc gỗ khô khan cũng biết chăm chút cho vẻ ngoài.

 

"A Ngu."

 

Trong lúc tôi còn đang miên man suy nghĩ, Lục Mạnh Niên đã đi đến trước mặt ta. Tay hắn vẫn còn nắm giữ vật gì đó. Ta nhìn thêm vài lần, ngạc nhiên: "Là...món đồ gỗ?"

 

 "Ừ."

 

 Hàng mi khẽ rủ của hắn rung động. Lục Mạnh Niên khẽ nói: "A Ngu nói là muốn có một món. "Tay ta vụng về, làm không được tốt lắm, A Ngu đừng chê." 



 

Lời nói của hắn cũng nhiều hơn. Nhưng có lẽ là do không quen nói những lời như vậy. Một chuỗi lời nói của hắn ngập ngừng mấy lần.

 

Lời hắn nói cứ lắp bắp, ngập ngừng. Ta để ý thấy trên ngón tay Lục Mạnh Niên vẫn còn lưu lại những vết thương nhỏ li ti. Chắc là do lúc làm mộc điêu không cẩn thận bị thương. Nhưng ta nào từng nói muốn mộc điêu bao giờ? 

 

Ta nhếch môi, miễn cưỡng nói lời cảm tạ. Chẳng hề hay biết ánh mắt Lục Mạnh Niên đã dừng lại trên mái tóc ta. Hắn dường như ngẩn người ra: "A Ngu, hôm nay nàng sao lại—" 

 

"Lục công tử!" 

 

Thanh âm của Tang Dao Dao đột ngột chen vào. Khi nhìn thấy ta, nụ cười trên mặt nàng ta khẽ khựng lại. Rồi nàng ta làm như không thấy ta. Tiến thẳng đến chỗ Lục Mạnh Niên, tươi cười rạng rỡ: "Lục công tử, ta đang có chút việc muốn tìm người!"