NHÌN EM NGON GHÊ
Ở núi Hồn Tịch, khi chỉ số sửa lỗi đạt đến 70%, cơ thể của Lâm Trắng Trắng bắt đầu phát triển vượt bậc.
Sức ăn tăng gấp đôi, không biết từ lúc nào ở gốc đuôi của nó đã nhú ra một quả cầu nhỏ, tròn trịa, mềm mại như đuôi thỏ. Sờ vào sẽ rung nhẹ, Tô Đoạn vuốt ve hồi lâu mới nhận ra có lẽ đây là chiếc đuôi thứ hai của Lâm Trắng Trắng.
Mỗi chiếc đuôi của Cửu Vĩ Hồ đều đại diện cho sự tích lũy yêu lực. Yêu cầu về sức mạnh để mọc thêm một chiếc đuôi mới tăng theo cấp số nhân, số đuôi càng nhiều thì càng khó mọc thêm. Khi đạt đến chiếc đuôi thứ chín, về cơ bản đã thoát khỏi phạm trù của yêu, có thể ngang hàng với thần tiên Phật tổ.
Tuy mang danh là Cửu Vĩ Hồ, nhưng trong số chúng, những con thực sự mọc đủ chín đuôi hiếm càng thêm hiếm.
Ngay cả trong thế giới gốc, Lâm Chúc mạnh đến nỗi che giấu cả giới thiên sư nhưng cũng chỉ có tám chiếc đuôi thôi.
🌻🌻🌻
Tốc độ phát triển của cơ thể Lâm Trắng Trắng nhanh hệt như lúc thay lông, mỗi ngày một khác. Cơ thể nhỏ tròn như viên bánh bỗng kéo dài thành dáng mảnh, tựa như được tiêm thuốc tăng trưởng, khiến Tô Đoạn mỗi ngày đều lo lắng bắt hệ thống kiểm tra sức khỏe cho nó.
Kết quả kiểm tra dĩ nhiên chẳng có vấn đề gì. Nhưng sự phát triển nhanh chóng của xương cốt không hề dễ chịu với Lâm Trắng Trắng. Tô Đoạn thường thấy nó khó chịu rung lông, lắc lắc người, có lúc tự đập đầu vào thân cây như để giảm bớt cơn đau.
Tô Đoạn nhìn mà xót xa khôn xiết, bèn học cách massage chuyên nghiệp từ hệ thống, hễ rảnh rỗi lại giúp Lâm Trắng Trắng xoa bóp. Cậu còn mua một loạt thuốc giảm đau từ cửa hàng để xoa dịu cơ thể nó.
Thế nhưng nỗi đau do quá trình trưởng thành mang lại không phải thứ có thể xóa bỏ dễ dàng. Dù Tô Đoạn cố gắng đến đâu thì mỗi ngày Lâm Trắng Trắng vẫn rên rỉ vì đau đớn. Đôi khi đang đi còn bất chợt ngã nhào...
Mà khả năng kiểm soát lực cũng không còn tốt như trước. Có lần khi đang chơi với quả cầu nhỏ, nó lỡ dùng móng vuốt cào vào quả cầu, cào một cái xé toạc một mảng lông lớn.
Quả cầu vốn đã dài ngắn không đều giờ còn xấu hơn, một nửa bị trọc lóc, thật sự trở thành một quả cầu trọc!
Nhìn mảng lông trên móng vuốt, rồi lại nhìn quả cầu thảm thương, Lâm Trắng Trắng ngơ ngác, đôi mắt xanh thẳm dần ảm đạm: "..."
Sau một hồi nó mới khẽ kêu "ưng", nghe tủi thân và mất mát không lẫn vào đâu được.
Nó làm hỏng mất rồi...
Quả cầu mà người tóc đen đã tặng nó giờ đã hỏng mất rồi.
Có lẽ trong lòng con non, khái niệm về quà tặng hay kỷ niệm vẫn còn mơ hồ. Nhưng chỉ cần biết rằng đây là món quà người tóc đen tặng cũng đủ khiến nó hoảng loạn và bối rối vì làm hư quả cầu.
Dường như có một giọng nói loáng thoáng nhắc nhở trong lòng: Nếu ngay cả những thứ này cũng không giữ được...
Ngẩn ngơ hồi lâu, cuối cùng Lâm Trắng Trắng cũng hoàn hồn, hạ móng vuốt đang kẹp một nhúm lông xuống, cẩn thận đặt chúng lên quả cầu bị trọc, cố gắng gắn lại chỗ lông đã rụng.
Nhưng những thứ đã hoàn toàn rời rạc thì sao có thể dễ dàng quay trở lại như cũ được?
Truyền thừa của cửu vĩ hồ có rất nhiều kỹ năng và thiên phú mạnh mẽ, nhưng lại không có cái nào dạy cách sửa chữa hay cứu vãn một thứ đã hỏng.
Không ngoài dự đoán, mớ lông trắng như bông tuyết mà Lâm Trắng Trắng cố gắng dán lên quả cầu chỉ lưu lại được vài giây nhờ lực ma sát, chẳng mấy chốc rơi xuống vì quả cầu rung nhẹ.
Những sợi lông trắng mịn tựa bông gòn, trông giống một đám mây nhỏ lạc từ trên trời xuống.
Lâm Trắng Trắng không chịu bỏ cuộc tiếp tục nhặt lại đám mây đó cố gắng dán lên, nhưng rồi lại rơi xuống. Vài lần như thế thì nó dừng lại, ủ rũ "ú" một tiếng.
Tô Đoạn vừa tắm xong, tóc còn ẩm ướt, nghe tiếng thì bước đến, cúi người nhìn vào chiếc ổ nhỏ hơi xấu của Lâm Trắng Trắng để xem chuyện gì xảy ra.
Vừa nhìn cậu đã thấy quả cầu lông đáng thương bị trọc một nửa, bên cạnh là một đống lông trắng rơi vãi khắp nơi, đúng là hiện trường thảm án.
Tô Đoạn không nhịn được bật cười: "Phụt!"
Lâm Trắng Trắng: "..."
Lâm Trắng Trắng: "Ú ú-!"
Nghe tiếng nức nở buồn bã của cáo nhỏ, Tô Đoạn nhận ra phản ứng của mình hơi thiếu tế nhị, bèn vội ngừng cười, nhặt quả cầu lông và đống lông rơi lên, nghiêm túc nhìn thử rồi trần thuật sự thật đau đớn: "Quả cầu bị hỏng rồi."
Lâm Trắng Trắng đứng dậy khỏi ổ, tựa đầu vào chân Tô Đoạn, dùng mõm khẽ cọ vào bắp chân cậu cách lớp quần áo, tỏ vẻ vô cùng ấm ức. Ngay cả đôi tai vốn luôn vểnh lên cũng cụp xuống mất sức sống.
Tô Đoạn cầm quả cầu trọc ngồi xuống đất, còn Lâm Trắng Trắng thì trèo lên đùi cậu, ngẩng đầu dùng cái mõm thon dài chạm nhẹ vào quả cầu trong tay Tô Đoạn, đuôi to dài bóng mượt phía sau nó buồn bã ỉu xìu vẫy nhẹ, đến cả những sợi lông trên đuôi cũng như uể oải.
Tô Đoạn khẽ xoa tai mềm của nó, dịu giọng an ủi Lâm Trắng Trắng đang bị sốc: "Đừng lo, để anh nghĩ cách."
Nói xong cậu tìm kiếm trong hệ thống cửa hàng, tìm mãi mới tìm được một loại keo dán.
Keo dán này rất rẻ, chỉ cần một điểm kinh nghiệm, vốn dùng để nối kim loại đặc biệt, nay lại được dùng để sửa một quả cầu lông, quả thực là dùng thứ có tài vào việc nhỏ.
Tô Đoạn mua một tuýp, cẩn thận dán lại từng mảng lông vào quả cầu.
Lâm Trắng Trắng dõi theo từng động tác của cậu không chớp mắt. Khi Tô Đoạn dán xong, đưa quả cầu được dán lại lông về phía nó thì nhẹ nhàng dùng mõm ủi thử.
Thấy lần này lông không rơi xuống, nó bèn ngậm quả cầu từ tay Tô Đoạn mang về ổ, từ từ liếm cho lông mượt lại.
Quả cầu lông sau khi được dán tất nhiên không thể đẹp như trước, nhưng ít nhất không còn bị trọc, tạm chấp nhận được.
Sau cú sốc lớn vừa rồi, Lâm Trắng Trắng đã hạ thấp tiêu chuẩn của mình đến mức tối thiểu...
♥♥♥
Sau bài học đó, Lâm Trắng Trắng không dám nghịch quả cầu lông mong manh nữa. Nó thường đặt quả cầu ở góc ổ, chỉ thỉnh thoảng không nhịn được mới khều nhẹ, nhưng lại nhanh chóng buông ra.
Thời gian trôi qua thêm một tuần, khi chỉ số sửa lỗi đạt 80%, Lâm Trắng Trắng đã lớn lên bằng một con hồ ly trưởng thành bình thường, cuối cùng cũng ngừng phát triển đột biến như uống thuốc tăng trưởng.
Từ một cáo nhỏ tròn biến thành một con cáo trưởng thành mảnh khảnh và thanh lịch, trọng lượng cũng tăng gấp đôi. Tô Đoạn phải tốn sức mới bế được nó, mà chỉ bế được một lát thôi đã thở không ra hơi rồi.
Lúc này Lâm Trắng Trắng vẫn chưa học được kỹ năng tự thu nhỏ cơ thể, vì vậy nó mất đi đặc quyền được nằm trong vòng tay ấm áp của Tô Đoạn. Khi Tô Đoạn ra ngoài tìm thức ăn, nó chỉ có thể đi theo bên chân cậu.
Một người một cáo đi vào khu rừng để tìm tung tích của phì di.
Ban đầu Tô Đoạn phát hiện ra mùi của hạn bạt trên người mình có thể thu hút phì di nên cậu lén thả ra một chút mùi.
Quả nhiên, không ít phì di ngốc nghếch muốn nương nhờ nên tự đưa mình đến cửa. Tô Đoạn không cần tốn sức, chỉ đứng yên một chỗ là đã có nguyên liệu nấu ăn tự chạy tới.
Nhưng Tô Đoạn chẳng những không định làm anh lớn của phì di bị cậu thu hút mà còn hết sức lạnh lùng vô tình ném vào nồi canh những con mò đến.
Không, nói vậy không đúng lắm-
Có lúc cậu thấy nấu canh thịt rắn ngán quá nên cũng hay đổi cách nấu sang nướng, chiên, hoặc xào...
Dần dần, phì di bị mùi hương mê hoặc chuếnh choáng đầu óc để rồi một đi không trở lại cũng dần tỉnh táo. Chúng nhận ra cái đùi lớn mà chúng mong muốn dựa dẫm thực chất chỉ nghĩ đến nấu chúng!
Cương thi cao cấp không ăn yêu quái chỉ hấp thụ tinh hoa trời đất đã bảo đâu?
Hạn bạt này bị sao thế?!
Dù bị sao thì các phì di cũng hiểu đây là đùi có độc. Vì thế, kể cả Tô Đoạn có thả bao nhiêu mùi đi chăng nữa thì chúng cũng không dám bén mảng, thậm chí còn lập tức quay đầu bỏ chạy.
Thế là Tô Đoạn đành phải tự lập, thành thật rút mùi hương trên người về, cẩn thận đi theo chỉ dẫn trên bản đồ để săn phì di.
Do phì di đề cao cảnh giác hơn, dù có bản đồ chỉ đường cũng không dễ bắt. Tô Đoạn đeo bùa ẩn khí, nhẹ nhàng tiếp cận một điểm đỏ nhỏ trên bản đồ đang nằm im trên cây.
Lâm Trắng Trắng kéo chiếc đuôi vừa to vừa dài chiếc khăn choàng cổ, lẽo đẽo theo cậu. Đệm thịt mềm mại bước đi nhẹ nhàng mà không gây ra tiếng động nào.
Ngay khi Tô Đoạn sắp sửa tiến vào phạm vi sử dụng đạo cụ để bắt phì di, sống lưng cậu bỗng lạnh buốt, một hơi thở nguy hiểm từ xa bất ngờ ập tới, trước khi Tô Đoạn kịp làm gì thì đã cách cậu cực kỳ gần.
Áp lực khủng khiếp như tấm lưới sắt lạnh lẽo bao trùm xuống ngay lập tức.
"Bịch" một tiếng, con phì di trên cây bị áp lực ép đến rơi xuống đất, hai mắt trợn ngược, không rõ là ngất hay đã chết.
Tô Đoạn dù gì cũng đã từng hấp thụ âm khí của một hạn bạt ngàn năm, tuy rằng chưa thành thục trong việc sử dụng nó nhưng chí ít vẫn có thể chống đỡ được luồng áp lực đáng sợ này, cậu ngoảnh đầu nhìn.
Chỉ thấy cách đó không xa là một con yêu quái cao bằng một người trưởng thành, trên đầu mọc hai chiếc sừng dê thô to, cơ thể cũng có nét giống dê, nhưng bốn chân lại giống một loài dã thú nào đó. Xương cốt của nó to lớn, móng vuốt sắc bén lấp lánh ánh lạnh như thép.
Điều kỳ lạ nhất là trên đầu con yêu quái này có một khuôn mặt người. Hai chiếc răng nanh to lớn sắc nhọn chìa ra từ miệng, đôi mắt vàng rực như chuông đồng xoay tròn quét qua người Tô Đoạn một lượt, rồi cụp xuống nhìn cáo trắng bên chân cậu, ánh mắt hiện rõ sự tham lam không hề che giấu và cơn đói khát trần trụi.
___13/12/2024.21:22:09.