NHÌN EM NGON GHÊ
"Hình dáng như thân dê, mặt người, mắt nằm dưới nách, răng hổ vuốt người." - Sơn Hải Kinh.
Dù trong một vài chi tiết có chút sai lệch nhưng hệ thống vẫn nhanh chóng xác định thân phận của con yêu quái này: "Ký chủ, đây là Thao Thiết!"
Ngừng một chốc, giọng nói điện tử cứng nhắc tiếp tục bổ sung: "Xin lỗi, cơ chế phản ứng của hệ thống vẫn còn quá chậm, không kịp cảnh báo trước cho cậu."
Tô Đoạn: "Không sao mà."
Chuyện này chẳng trách được hệ thống.
Rồng sinh chín con, một trong số đó là Thao Thiết. Những rồng con mang dòng máu rồng bẩm sinh đã vượt trội hơn hẳn các yêu quái thông thường, dù là loài bay trên trời, chạy dưới đất hay bơi trong nước. Huống chi con Thao Thiết đã trưởng thành, năng lực mạnh mẽ, có thể xem là một trong những thực thể mạnh nhất ở thế giới này. Chỉ cần nhìn cách nó vượt ngàn dặm để xuất hiện trong nháy mắt đã đủ thấy rõ.
Hiện tại Tô Đoạn mới chỉ kiểm soát được một phần sức mạnh trên người mình, cậu có linh cảm rằng dù cậu có thể phát huy hết âm khí hạn bạt trong có thể thì cũng còn lâu mới là đối thủ của con Thao Thiết này.
Theo lý thuyết thì những yêu thú mang huyết thống thần tiên như Thao Thiết thường rất xem trọng thân phận, chẳng dễ dàng đến những nơi hoang vu nghèo nàn mà cũng chẳng có nhiều đại yêu như núi Hồn Tịch mới đúng. Vậy sao nó lại đột ngột xuất hiện ở đây?
... Nhưng nghĩ đến bản tính tham ăn, ham mê sơn hào hải vị của Thao Thiết, đừng nói là đi khắp thế giới để tìm thức ăn đấy nhé?
Không may gặp phải cũng tại do xui xẻo thôi.
Tuy con Thao Thiết này đến rất nhanh, nhưng dường như không vội vàng ra tay. Nó đứng yên dùng ánh mắt ác ý lần lượt quét qua Tô Đoạn và Lâm Trắng Trắng. Miệng nó nở nụ cười méo mó, chẳng hay mặt có ý cười hay chăng, hai chiếc răng nanh nhọn hoắt rung lên theo.
Cảm nhận luồng khí nguy hiểm có thể uy hiếp đến mạng sống, bộ lông trắng của Lâm Trắng Trắng dựng đứng hết cả lên, hóa thành một quả cầu lông bông xù, cái đuôi đặc biệt phồng to hẳn ra, những sợi lông như dựng ngược thành từng mũi nhọn.
Nó hạ thấp người, vai căng cứng, trông cực kỳ cảnh giác. Đôi mắt thú màu lam co thành một đường thẳng màu đen, nhìn chằm chặp con Thao Thiết trước mặt. Những chiếc răng nanh ngắn hơn đối phương nhiều nhưng vẫn ánh lên vẻ lạnh lẽo, sắc bén.
Nó cảm nhận được con yêu quái này rất mạnh, nó chẳng tài nào chống lại được. Nếu ví yêu lực hiện tại của nó như dòng suối nhỏ mát lạnh thì yêu khí của Thao Thiết chính là một biển cả cuộn trào không ngừng. Có lẽ khi nó có được tám, chín cái đuôi thì còn đánh ngang nhau được, nhưng không phải ngay cả cái đuôi thứ hai còn chưa mọc hoàn chỉnh như bây giờ.
Bản năng cơ thể không ngừng cảnh báo nó phải lập tức bỏ chạy. Dẫu cơ hội sống sót khi bị một yêu quái đẳng cấp này để ý rất nhỏ nhoi, nhưng vẫn tốt hơn là đứng tại chỗ chờ chết.
Nhưng...
Nghĩ đến con người tóc đen bên cạnh mình, con non không chọn quay lưng bỏ đi.
Dù con người này thường lấy ra những thứ kỳ lạ, luôn tỏ ra có cách đối phó với mọi chuyện, nhưng trước sức mạnh tuyệt đối như thế này, có lẽ cậu cũng chẳng thể làm được gì.
Thao Thiết trông sang Tô Đoạn. Trong đôi mắt thú màu vàng to như bóng đèn lóe lên sự thích thú. Nó bỗng nói tiếng người, giọng khàn khàn hỏi: "Ngươi là hạn bạt hay là con người?"
Nó vốn ngửi thấy mùi của Cửu Vĩ Hồ ở đây nên mới đến. Tuy con cáo này chỉ là một con non, yêu lực không cao, nhưng bản thân Cửu Vĩ Hồ đã là cực phẩm. Làm đồ ăn vặt cũng được, dù sao bắt con nhỏ như này chẳng tốn mấy sức lực.
Ai ngờ khi đến gần mới phát hiện bên cạnh Cửu Vĩ Hồ còn có hạn bạt. Nhưng hơi thở hạn bạt nông đến mức khó ngửi thấy, lại còn pha trộn với mùi khó chịu nhạt nhẽo của loài người, làm nó chán chẳng buồn ăn.
Yêu quái ăn uống là để thỏa mãn sự thèm khát sức mạnh. Những cơ thể loài người yếu ớt chẳng khác gì gặm xương khô, chỉ có yêu quái cấp thấp mới trầm mê ăn thịt người.
- Đây là nhận thức chung trong thế giới yêu quái.
Tô Đoạn đương nhiên không trả lời nó, chỉ đanh mặt đứng đỏ. Mồ hôi lạnh rịn ra trên trán vì bị áp lực khủng khiếp đè nặng. Còn cục lông căng cứng bên chân cậu nghe câu hỏi của Thao Thiết thì cơ thể vốn đã cứng như đá giờ càng siết chặt hơn.
Lần đầu tiên trong đời Lâm Trắng Trắng cảm nhận được cảm giác lo lắng đến phát điên là như thế nào. Dù không hiểu con đại yêu đang hỏi gì, nhưng rõ ràng nó có hứng thú với người tóc đen này. Trong tiền đề kẻ đến không có ý tốt, kiểu hứng thú đó không phải chuyện tốt lành.
Thực ra Thao Thiết không nghĩ vậy.
Dù tham ăn ngon nó cũng kén ăn. Dù sao nó cũng là con của rồng có tiếng, từ bé đã uống sương ngọc, ăn đại yêu có yêu lực dồi dào. Một kẻ mang mùi loài người lẫn lộn như Tô Đoạn thì dâng lên nó cũng không thèm.
Nghĩ vậy, Thao Thiết lười phân biệt xem sinh vật kỳ quái này là người hay hạn bạt, nó không có hứng gặm xương khô, bèn nói: "Ngươi có thể cút, cô chỉ cần con Cửu Vĩ Hồ này."
Tô Đoạn trông thì bị áp lực của Thao Thiết làm cho không nhúc nhích nổi, nhưng thực chất cậu đang điên cuồng mua đạo cụ trong hệ thống.
Lẽ ra mua một cây rau chân vịt nâng cấp là có thể giải quyết mọi chuyện. Nhưng Tô Đoạn đang ở thời điểm lệch dòng thời gian trong Cổ Hoang, hệ thống xác định đây là một bug khiến các dữ liệu không thể đồng bộ, nên rau chân vịt vẫn tính theo tiêu chuẩn của thế giới cũ.
Thời kỳ Cổ Hoang là giai đoạn mà linh lực dồi dào hơn gấp bội so với thời đại Mạt Pháp linh lực dần suy yếu và phân tán hàng ngàn năm sau. Rau chân vịt vô cùng hiệu quả trong thế giới cũ đem vào thế giới này thì hiệu quả ra sao cũng có thể hiểu.
Cửa hàng hệ thống có vô vàn vũ khí và công cụ phòng ngự. Nhưng trước một đại yêu cao cấp như Thao Thiết, Tô Đoạn biết rõ những đạo cụ bình thường sẽ chẳng làm được gì, nên cậu mua hết những món vũ khí và giáp phòng ngự đắt đỏ nhất trong danh mục, mua vài cái đã tiêu sạch số điểm kinh nghiệm vài chục nghìn tích lũy được từ năm thế giới trước.
Hơi đau lòng nhìn điểm kinh nghiệm giờ chỉ còn lại hai chữ số. Nghe Thao Thiết nói xong, Tô Đoạn thoáng ngạc nhiên, nhưng không hề mừng rỡ vì đối phương "rộng lượng" cho phép rời đi.
Bởi bên cạnh cậu vẫn còn cáo nhỏ cần được bảo vệ kia mà.
Nếu không vì bảo vệ người khác... Thì việc cậu không ngừng tiến vào các thế giới nhiệm vụ như thế này có lẽ từ đầu đã chẳng có ý nghĩa gì cả.
Cậu hoàn hồn, nhìn những đạo cụ đắt đỏ vừa mua, rồi nhìn kết quả đánh giá của hệ thống, cảm thấy bình tĩnh hơn đôi chút. Đạo cụ trong cửa hàng đều là đáng đồng tiền bát gạo. Những món có giá vài ngàn, thậm chí lên đến hơn chục nghìn điểm kinh nghiệm đều mang sức mạnh hủy diệt cả đất trời. Dù không dám chắc có thể đánh bại được Thao Thiết, nhưng nếu vận dụng khéo léo thì vẫn bảo vệ được cậu và Lâm Trắng Trắng an toàn.
___14/12/2024.10:57:56.