NHÌN EM NGON GHÊ
Lâm Chúc ngậm vành tai Tô Đoạn, liếm láp từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài, liếm một bên tai của cậu ướt đẫm, khiến Tô Đoạn cảm thấy tai mình như một cây kẹo mút, liếm cái là tan chảy. Đầu gối cậu bủn rủn, đến cả đứng thẳng cũng khó.
Không phải cậu phản ứng thái quá, mà tai vốn là điểm nhạy cảm của cậu. Lâm Chúc còn trêu đùa hết lần này đến lần khác, là ai cũng không chịu nổi.
Là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, chức năng sinh lý hoàn toàn bình thường và tràn đầy sức sống, Tô Đoạn cảm thấy mình sắp phản ứng một cách sống động rồi.
Đầu lưỡi cậu nhấn hàm trên, cố nén những tiếng kỳ lạ suýt bật ra khỏi miệng. Tay run run đặt cây bút lông lên giá bút bên cạnh, rồi chống hai tay lên mặt bàn để ổn định cơ thể rồi mới thở ra nhẹ nhàng, nhỏ giọng nói: "Ngứa..."
Giọng nói nhừa nhựa, âm cuối run rẩy, nghe không rõ là đang giận hờn hay mời gọi nũng nịu.
Lâm Chúc không đáp lại cậu. Bàn tay đang giữ cằm cậu dần trượt xuống dưới, đầu ngón tay khẽ vuốt ve qua yết hầu nhỏ nhắn, rồi ấn nhẹ một cái vào hõm xương quai xanh. Tiếp đó, bàn tay hắn bỏ qua chiếc áo trên gọn gàng, lướt dọc theo eo của Tô Đoạn, đến giữa khe hở quần jean và eo, dừng lại mấy giây rồi nhẹ nhàng luồn vào trong.
"Vù-"
Một cơn gió bất ngờ thổi qua ngoài cửa sổ, cành lá treo trên bậu cửa lay động kêu xào xạc, che lấp những tiếng thở dốc khe khẽ bên trong phòng.
Lá bùa chẳng còn vẽ được nữa. Trong văn phòng cổ kính, cửa sổ mở một nửa của cục trưởng đang diễn ra một buổi "dạy học" khác.
Tuy cục trưởng Lâm độc thân mấy nghìn năm, nhưng sống lâu đến vậy, mưa dần thấm đất cũng đủ để lấy được "bằng lái" rồi.
Ngoài cửa, trợ lý Ngô cầm một xấp tài liệu mỏng, tay giơ lên rồi lại bỏ xuống, hàng lông mày nhíu lại nghiêm túc, đứng trước cửa trầm tư suy nghĩ.
Anh cảm thấy lúc này, vì sự an toàn của bản thân và của cả tiền lương, tốt nhất nên giả vờ mình không có công việc gì cần báo cáo cả.
Không ngờ mình cũng có ngày đụng phải sự việc thần bí trong văn phòng.
Trợ lý cứ tưởng sếp của mình sẽ độc thân thêm vài nghìn năm nữa thầm thổn thức.
♪♪♪
Dù đã lỡ làm tổn thương trợ lý Ngô, nhưng cuối cùng Tô Đoạn cũng thoát kiếp FA.
Lâm Chúc vẫn không làm đến bước cuối cùng, nhưng ngoại trừ bước đó ra, những gì có thể làm thì đã làm cả rồi. Nhất là "ăn hoa" - cách chữa bệnh hiệu quả nhất. Dù Lâm Chúc không chủ động nhắc đến thì Tô Đoạn cũng hết sức tích cực. Có những lúc bị làm đến mơ màng cũng kiên trì muốn cởi quần Lâm Chúc, suýt thì dọa Lâm Chúc nhảy dựng...
Nói chung rất có tinh thần hy sinh vì chữa bệnh cứu người!
Tiếc là ngoài cục trưởng Lâm ra thì chẳng có ai ghi nhận sự hy sinh cao cả này của cậu cả.
À không... Có lẽ có hệ thống nữa. Dù vì chính sách bảo mật riêng tư của người dùng, tất cả những hành vi mang tính riêng tư đều được che bởi một lớp mờ dày cộp, nhưng điều này cũng chẳng cản được hệ thống suy luận hợp lý dựa trên logic hành vi ký của chủ!
➼➼➼
Trợ lý Ngô tự giác rời khỏi cửa, đi đến gốc cây hoa đào cách đó không xa. Anh kẹp tài liệu vào nách, rút điện thoại ra bắt đầu lướt.
Ngay cả lãnh đạo còn đang làm việc riêng thì chuyện anh lướt điện thoại trong giờ làm cũng hết sức hiển nhiên.
Lướt qua một số tin nhắn công việc, trợ lý Ngô mở một nhóm chat bí mật được ẩn sâu trong danh sách.
Đúng vậy, đây chính là group buôn chuyện của Cục Khoa Tuyên.
Nói là group buôn chuyện, nhưng thực chất gần như toàn bộ nhân viên của cục đều đã có mặt trong đó, còn đủ người hơn cả group chat chính thức nữa cơ!
Từ phó cục trưởng lén dùng acc clone để join group, cho đến bác đầu bếp luôn sáng tạo của căn tin, tất cả đều đã tham gia group bằng những cách khác nhau. Ai cũng giấu mình dưới những cái tên giả, khiến cả group như cảnh sát nằm vùng vậy đó!
Tất nhiên, điều duy nhất có thể chắc chắn là trong group này không có cục trưởng.
Dù sao cục trưởng Lâm hầu như chẳng bao giờ dùng điện thoại. Tài khoản của hắn trong group chính thức mãi mãi ở level một*, nhìn là biết lão cán bộ chẳng có đời sống xã hội!
*Ở bên Trung có kiểu mình join group thì sẽ có tính level, ai chat nhiều thì sẽ lên level, hoặc vào group xem tin nhắn cũng lên level, nhưng không phải cứ lập group là có mà còn tùy acc đó như nào.
Nếu có cục trưởng thì tên nhóm và nội dung trò chuyện sẽ không thể trắng trợn như vậy. Dù sao thì dạo gần đây, cục trưởng và trợ lý nhỏ của ảnh chính là nguồn cơn của cái nhóm buôn chuyện này!
"Hôm nay sếp lớn và trợ lý nhỏ cục cưng của ảnh đã HE chưa?" Nếu cục trưởng nhìn thấy tên nhóm như vậy thì chắc sẽ đen mặt quất mỗi người một cái, đuổi hết đi đầu thai lại làm người.
Biểu tượng "99" sáng rực bên cạnh tên nhóm thể hiện mức độ hoạt động sôi nổi của nó.
Mở nhóm ra, tốc độ tin nhắn trôi qua như lũ quét khiến người ta gần như không đọc kịp, điều này đủ chứng minh đám nhân viên công vụ bề ngoài nghiêm túc kia nhiệt tình đến mức nào lúc buôn chuyện.
Ngón tay của trợ lý Ngô thoạt trông chững chạc vuốt màn hình, vẻ mặt điềm tĩnh xem lại tin nhắn. Trong lúc lướt qua, anh thấy bao nhiêu là từ khóa như "cục trưởng", "trợ lý", "người thú"...
Ừm... Người cái gì thú?
Trợ lý Ngô: ???
Trợ lý Ngô: !!!
Nhận ra trong lúc mình bận rộn làm việc cả buổi sáng thì trong nhóm đã có chuyện mới, trợ lý Ngô mang tâm trạng ảo ma bổ túc kiến thức.
Đến khi đọc xong, anh rơi vào trầm tư sâu sắc.
Khác với đám đồng nghiệp ăn dưa không sợ to chuyện, anh là người biết thân phận của Lâm Chúc, nên đương nhiên hiểu mấy suy đoán kiểu "chủ - thú tranh giành một người" đã lệch xa đến mức nào.
Nhưng mà... so với lời đồn vô lý khiến người ta câm nín kia thì sự thật "cục trưởng và thú cưng thực chất là một người, sau đó còn cùng nhau làm gay với trợ lý nhỏ" này dường như... Kích thích hơn thì phải?
Trợ lý Ngô: "..." Tôi không phải, tôi không có, tôi không nghĩ bậy!
Trợ lý Ngô giật mình nhận ra không biết từ lúc nào tư tưởng của mình đã bị đám người trong group lây nhiễm đến mức cũng chẳng còn chính trực nữa rồi!
Trợ lý không còn chính trực muốn nói gì đó nhưng thôi, cuối cùng không nhịn được lên tiếng giúp sếp mình.
Cây Nhỏ Nhỏ Ăn Tay Tay: "Cái này... Chủ – thú gì đó... Các cậu nghĩ nhiều quá chăng?"
Nhưng ngay lập tức bị cả group phản bác!
"Cậu biết gì chứ! Hồ ly đó thành tinh rồi! Đã vậy còn vô sỉ dụi trợ lý Tô, chắc chắn là có ý đồ không trong sáng!"
"Đúng thế, hôm nay mới dụi một chút, biết đâu ngày mai nó đã cong đuôi lên đùa giỡn với trợ lý Tô rồi động dục đấy!"
"... Không đúng, mùa thu hồ ly động dục hả?"
"Cậu ngốc à? Có tu vi rồi thì muốn động lúc nào chẳng được?"
"Đm, thế có nên nhắc cục trưởng không nhỉ?"
"Cậu đi à? Chứ tôi là không dám..."
"Không dám +1"
"Haiz, chuyện tình cảm của người ta, người ngoài không nên nhúng tay vào. Sao các cậu biết cục trưởng không biết chuyện này chứ?"
"Wowww (:з」∠)"
"Đúng là không ngờ đấy, không ngờ cục trưởng lại có tấm lòng... Rộng rãi đến thế..."
Trợ lý Ngô: "..." Rộng cái đầu các cậu ấy!
Cái group này nên mong sao sẽ không có ngày bị cục trưởng phát hiện ra họ đã nói những gì hôm nay.
♬♬♬
Ngày đầu tiên trở lại làm việc ở Cục Khoa Tuyên của Tô Đoạn kết thúc trong tình cảnh vừa học tập làm việc vừa làm biếng. Lúc tan làm về nhà, tâm trạng không nỡ rời đi của Tô Đoạn dường như còn mãnh liệt hơn thường ngày.
Dù sao thì cũng không thể mãi bám ở Cục Khoa Tuyên không chịu về được. Trong viện của Lâm Chúc đúng là có rất nhiều phòng có thể ở, nhưng mới yêu đương chưa bao lâu mà đã đòi dọn đến sống chung thì chẳng rụt rè gì cả!
Em khoai tây rụt rè xách theo ly trà sữa nóng mua trên đường về, mở cửa nhà mình.
Trà sữa không tốt cho sức khỏe, nhưng Tô Đoạn vẫn không cưỡng lại nổi sự cám dỗ của đường hóa học.
Nhất là bây giờ đã vào thu, thời tiết se lạnh, tan làm về nhà mà được uống một ly trà sữa nóng thì đúng là thoải mái đến nỗi muốn xoa bụng.
Tô Đoạn mở cửa phòng ngủ, toan để trà sữa vào rồi đi rửa mặt.
Ai ngờ vừa vào cửa thì thấy một cục bông trắng muốt đang nằm trên giường của mình. Đôi tai nhọn dựng đứng, đầu gối lên móng vuốt, đôi mắt một lam một vàng dưới ánh sáng mờ mờ do phòng ngủ kéo rèm như hai bóng đèn nhỏ phát ra ánh sáng lấp lánh.
Cơ thể mềm mại nằm duỗi dài , bộ lông mượt mà trên lưng như được thoa dầu, trông vô cùng mềm mại, trông sờ rất thích.
Thấy Tô Đoạn đi vào, cục bông nghiêng đầu, lăn một nửa vòng để lộ cái bụng trắng mềm và một chút da bụng hồng hồng dưới lớp lông.
Lâm Bạch Bạch: "Ử."
Rụt rè gì đó, đối diện với con cáo đã tự giác nằm sẵn trên giường mình, Tô Đoạn ra chiều sống chung vẫn là cách tốt nhất để vun đắp tình cảm!
___17/12/2024.20:38: