NHÌN EM NGON GHÊ
Vì quá kinh ngạc nên phó cục trưởng không giữ nổi xấp hồ sơ trong tay. Một cơn gió bất thình lình thổi qua, đống giấy tờ bay tán loạn rồi đập vào mặt.
Phó cục trưởng: "......"
Không biết có phải là ảo giác hay không, sao anh ta cứ cảm thấy cơn gió này hơi kỳ? Cành cây kế bên còn chẳng lay mà gió chỉ thổi mỗi anh ta.
Quả thực quái gở y đúc con hồ ly của cục trưởng!
Dù trong lòng lén chửi thầm nhưng ngoài mặt phó cục trưởng vẫn ra chiều dửng dưng, cam chịu cúi xuống nhặt giấy.
Đây đều là hồ sơ các yêu quái bị giam giữ. Gần đây Cục Khoa Tuyên đang làm việc với địa ngục, khối lượng công việc tăng lên không ít.
Còn cục trưởng Lâm Chúc thì lại đang bận cùng trợ lý nhỏ đi du lịch chi phí chung, vậy nên người khổ sở không phải là phó cục trưởng hay sao? Gần đây tóc anh ta rụng gấp đôi bình thường rồi đấy!
Nhưng mà mối quan hệ giữa cục trưởng và trợ lý Tô cũng tiến triển kha khá. Đừng nói đâu xa, ngay cả con hồ ly nhà cục trưởng cũng có thể để trợ lý ôm trong lòng rồi. Trong Cục Khoa Tuyên có ai nhận được ưu đãi này đâu?
Người ta nói chủ nào tớ nấy, con hồ ly này quả là xấu tính y chang Lâm Chúc.
Không, ít ra Lâm Chúc còn biết giữ chút thể diện, không tỏ khó chịu quá lộ liễu. Nhưng con cáo kia thì không, nhìn ai cũng là cái vẻ "ngươi cút đi cho khuất mắt ta" đầy kiêu ngạo. Cái dáng vẻ lạnh lùng ấy khiến người ta chỉ muốn cởi giày ra dạy nó một trận cho bõ tức.
Nhưng vì con cáo này mạnh quá, cả Cục Khoa Tuyên ngoài cục trưởng Lâm Chúc ra chẳng ai đánh lại nó. Thế nên mọi người chỉ đành nén giận mà âm thầm phàn nàn sau lưng.
Nhưng dầu gì cáo ta cũng chẳng làm gì sai trái cả, chỉ dùng ánh mắt khinh bỉ họ mỗi ngày thôi.
Tựa như bây giờ.
Nhìn thấy tình huống bất ngờ xảy ra trước mặt, Tô Đoạn ngạc nhiên, ôm cáo đi đến nói: "Để tôi nhặt hộ anh nha."
Nói đoạn cậu định đặt cáo trong lòng xuống đất để rảnh tay nhặt đống giấy tờ.
Thế là không nằm ngoài dự đoán, phó cục trưởng nhận được một ánh mắt lạnh lẽo chết chóc từ con hồ ly sắp bị bỏ xuống kia.
Phó cục trưởng đối diện với đôi mắt hai màu lạnh lẽo một giây, rùng mình một cái, vội vàng từ chối thẳng thừng: "Không cần đâu không cần đâu! Chuyện nhỏ thôi, tôi tự làm được. Vả lại hồ sơ này có thứ tự, không làm phiền cậu đâu. Cậu đi cùng cục trưởng đi..."
Nói thật thì anh ta cũng rất muốn đồng ý để chọc tức con hồ ly đáng ghét kia, nhưng để tránh bị trả thù sau này - dẫu sao nhìn con cáo này là biết lòng dạ hẹp hòi rồi - sau một giây động lòng vẫn đành bỏ ý định đó thôi.
Thấy đối phương đã nói vậy, đúng là không cần phụ lắm, Tô Đoạn ôm con cáo đang ngẩng cao đầu kiêu ngạo trong lòng, nói: "Vậy... Chúng tôi đi trước nhé."
Vừa dứt lời, con cáo trong lòng cậu đột nhiên khịt mũi một tiếng, mang theo rõ ràng sự chế nhạo. Đôi mắt hai màu quỷ dị lộ ra vẻ đắc ý, không thể nào đáng ghét hơn.
Phó cục trưởng giận mà không dám nói, chỉ giả vờ như không nghe thấy, cố giữ nụ cười xã giao trên mặt.
Mà Tô Đoạn bị góc độ hạn chế nên không nhìn thấy biểu cảm của cáo nhỏ, tưởng Lâm Trắng Trắng không thoải mái nên nghiêng đầu hỏi nó sao thế, rồi đưa tay sờ nhẹ vào chóp mũi ướt át của nó.
... Rồi cậu được nó liếm ngón tay và cọ vào lòng bàn tay đáp lại.
Phó cục trưởng: "......"
Anh ta thấy hết con cáo nhà cục trưởng đang chiếm hời của trợ lý Tô rồi nhé!
Con cáo này được đi theo cục trưởng thì chắc chắn không phải cáo bình thường. Tuy đến giờ vẫn chưa ai biết giống loài của nó, nhưng chắc mẩm là yêu. Sự thông minh của nó không khác gì con người, khỏi phải nói con cáo này ở Cục Khoa Tuyên nhiều năm, sao còn là cáo nhỏ đáng yêu không hiểu chuyện chứ?
Vậy nên nếu suy nghĩ sâu xa hơn thì cảnh tượng vừa rồi thực sự không thể không nghĩ bậy được.
Liếm tay thì thôi đi, nhưng dụi đầu vào người ta rõ ràng là hành vi đánh dấu lãnh thổ của thú dữ mà!
Nếu là con người thì chẳng khác nào một tên lưu manh đang giở trò cả...
Anh em hay cha con tranh giành nhau thì cũng là con người, đằng này cục trưởng nhà mình... chủ với thú cưng cùng thích một người?
Chẳng hiểu sao nghe ngầu thế nhỉ...
Tâm trạng phó cục trưởng vui sướng khi có người gặp họa, khó khăn lắm mới kìm được khóe miệng đang muốn nhếch lên. Anh ta lén liếc sang Lâm Chúc để xem phản ứng của hắn.
Anh ta còn hiểu thì không lý nào cục trưởng lại không biết chứ?
Nhưng điều khiến phó cục trưởng bất ngờ chính là Lâm Chúc lại giữ vẻ thản nhiên và kiêu ngạo như thể mọi chuyện chẳng liên quan gì đến mình. Sau khi Tô Đoạn chào tạm biệt xong, Lâm Chúc chỉ hờ hững gật đầu rồi dẫn Tô Đoạn quay về viện nhỏ của mình.
Chỉ còn lại phó cục trưởng trầm tư, cô đơn ngồi xổm trên đất nhặt từng tờ giấy.
Sao thế nhỉ? Cục trưởng đối xử đặc biệt với trợ lý Tô quá rõ ràng rồi mà. Chính ông còn là trụ cột trong đội ngũ phát động phong trào hóng drama trong nhóm tám chuyện của Cục Khoa Tuyên đây!
Đã sống mấy chục năm rồi, ông thực sự không tin mình lại nhìn nhầm một chuyện rõ ràng như vậy.
Nhưng nếu vậy thật thì phản ứng vừa rồi của Lâm Chúc phải giải thích sao đây?
Kỳ quặc quá đi mất!
Phó cục trưởng cảm thấy cái đầu vốn đã không còn mấy sợi tóc của mình sắp rụng sạch vì cái logic này.
Lúc này, ông có nghĩ nát óc cũng chẳng thể ngờ được, chỉ là Lâm Chúc không nhàm chán đến mức phải ghen tuông với chính mình thôi.
❦❦❦
Từ sau khi nói rõ lòng mình với Tô Đoạn, cục trưởng Lâm Chúc vốn lạnh lùng, kiêu ngạo như mở ra một công tắc nào đó, bắt đầu có những biến đổi kỳ lạ trước mặt cậu.
Trước đây Lâm Chúc không cần phải nói, tuy hay mở cửa sau cho cậu, nhưng vì hình tượng độc thân mấy nghìn năm, cử chỉ của hắn vẫn rụt rè. Đến cả bản thể bị Tô Đoạn sờ đuôi cũng rụt rè quay người bỏ chạy như tiểu thư khuê các, khiến Tô Đoạn nhiều lần tự nghi ngờ bản thân có phải thiếu đứng đắn lắm hay không.
- Tất nhiên, cái sự tự ngẫm này chẳng ra kết quả. Dù sao cậu không thể không sờ cáo!
Nhưng giờ thì khác rồi...
Lần này làm nhiệm vụ trở về, Lâm Chúc bắt đầu dạy Tô Đoạn vẽ bùa.
Tô Đoạn rất có tài học pháp thuật, khả năng vẽ bùa cũng vậy. Lâm Chúc chỉ dạy miệng cho cậu vài lần nhưng lần đầu vẽ cũng ra hình ra dạng. Khi chấm nét bút cuối cùng có một luồng sáng dọc theo đường vẽ bằng chu sa hơi lóe lên, tuy ánh sáng rất yếu nhưng cũng sử dụng được.
Lá bùa này không được coi là thành công lắm, uy lực có thể xem như không đáng kể. Nhưng với một người lần đầu tiên vẽ bùa như Tô Đoạn, có thể thuận lợi vẽ ra lá bùa kích hoạt được đã gần như là kỳ tích rồi. Nếu đăng chuyện này lên các diễn đàn huyền học, chắc chắn sẽ bị mỉa là bài viết bịa đặt!
Ngoại trừ một vài chi tiết nhỏ cần chỉnh sửa.
"Chỗ này phải vẽ một nét liền..."
Không biết từ khi nào Lâm Chúc đã đứng sau lưng cậu, quan sát lá bùa một lúc rồi từ sau lưng cậu đưa tay ra, cầm một cây bút lông khác cũng thấm chu sa, nhẹ nhàng quét qua vài hoa văn trên bùa, chỉnh sửa đôi chút.
Lá bùa vốn tỏa ánh sáng mờ lập tức biến đổi hoàn toàn, phát ra ánh sáng đỏ rực rỡ, thậm chí màu chu sa trông cũng tươi sáng hơn hẳn ban nãy. Lá bùa còn vì sức mạnh quá lớn mà phát ra tiếng ong ong khe khẽ, từ một lá bùa gần như vô dụng lột xác thành một lá bùa có thể xếp vào hàng cao cấp, đúng là thoát thai hoán cốt.
"Phải vẽ như thế này."
Tô Đoạn vốn giữ tư thế đoan chính, cúi đầu cẩn thận học tập cách Lâm Chúc chỉnh sửa lá bùa. Nhưng thân hình cao lớn của Lâm Chúc đứng phía sau lại càng lúc càng áp sát, không biết từ lúc nào người phía sau còn cố tình áp đôi môi mỏng của mình sát vào vành tai cậu nói chuyện. Hơi thở nóng hổi phả lên tai làm đầu ngón tay cậu run lên theo từng dây thần kinh mẫn cảm, tê dại lan khắp cơ thể.
Cơ thể ấm áp phía sau kề sát cậu, thân mật đến nỗi cậu có thể cảm nhận rõ cơ bắp săn chắc trên ngực và bụng của Lâm Chúc - mà cậu đã từng trải nghiệm sức mạnh ẩn chứa trong những cơ bắp đó rồi- Tô Đoạn cảm thấy bàn tay cầm bút có chút không vững, cậu chần chừ giây lát, con người tí hon ham học tập đấu tranh trong lòng, thúc giục cậu nhỏ giọng nhắc nhở: "Anh đừng gần em quá..."
"Hửm?"
Giọng nói trầm thấp khàn khàn cất lên bên tai cậu, âm cuối lười biếng kéo dài, cuối cùng tan biến trong cảm giác ẩm ướt bất ngờ lướt qua vành tai cậu.
"Bịch" một tiếng, bàn tay Tô Đoạn run lên, cây bút lông trong tay rơi xuống, đầu bút để lại một vết dài trên lá bùa đã vẽ xong.
Lá bùa vừa trải qua một màn lột xác bị vệt chu sa lộn xộn làm nhiễm bẩn, ánh sáng đỏ tắt lịm, biến thành một tờ giấy vô dụng.
___17/12/2024.16:22:48.