Tui Là Cục Cưng Nhà Họ Phạm

Chương 16: Bạn thân đến thăm



Thoắt cái lễ giáng sinh cũng đã đến, ở nước S học sinh được nghỉ giáng sinh hai ngày, mấy ngày lễ này đông khách, tiền thưởng cũng nhiều hơn, nên Gia Bảo đều đi làm cả ngày.

Ngày 24, Đăng Minh ngủ ở nhà đến 9 giờ sáng thì bị đánh thức bởi tiếng chuông inh ỏi trước cổng. Hắn quên mất là hôm nay bảo vệ cũng nghỉ lễ, nghĩ là mấy thằng nhóc rảnh quá không có chuyện gì làm đi ngang qua phá nên cũng mặc kệ. Nào ngờ, mấy đứa bên ngoài vẫn tiếp tục bấm chuông hơn mười phút không có dấu hiệu ngừng lại.

Đăng Minh thấy phiền, hắn rời giường đến nhìn màn hình giám sát chuông cửa. Liền nhận ra hôm nay mình đã mở mắt sai cách.

“Đăng Minh! Đi ra đây, tụi tao đến thăm mày nè!”

“Thằng chó kia, mày đâu rồi? Ra mở cửa cho anh em mày nhanh lên!”

Trên màn hình giám sát là hình ảnh hai thằng bạn nối khố của hắn.

Đăng Minh mặc kệ tụi nó, hắn quay lại phòng, đánh răng, rửa mặt, thay đồ rồi mới đi ra ngoài mở cửa.

Lúc cánh cổng căn biệt thự Đông Dương mở ra, đã là câu chuyện của nửa tiếng sau. Hai người đằng trước còn chưa thấy bóng dáng người sau cánh cổng, nghe thấy tiếng động thì vội lên tiếng chửi trước đã:

“Mẹ nó, mày lết ra đây à?”

“May cho mày. Tụi tao chuẩn bị gọi người tới phá cửa rồi đây.”

Đăng Minh nhìn hai thằng bạn với ánh mắt không mấy hiếu khách.

“Có vào không?”

Đăng Minh có hai người bạn thân từ nhỏ là Triệu Quân và Tống Sâm.

Vòng tròn xã giao của giới thượng lưu là một vòng luẩn quẩn, con cháu hào môn đều ít nhiều quen biết nhau. Trong đó, tứ đại gia tộc giàu có và quyền lực nhất nước S là ba nhà họ Phạm, Trần, Triệu, Tống vô tình lại có ba người thừa kế sinh cùng một năm. Bọn họ học cùng nhau, chơi cùng nhau, lớn cùng nhau, đến tận bây giờ đã 15 năm rồi.

Triệu Quân đeo mắt kính, dáng người cao gầy, mắt một mí, sống mũi cao, bình thường là một kẻ ít nói, trông vô cùng nghiêm túc, mỗi khi ở bên cạnh anh em mới nói nhiều hơn một chút. Trái lại, ngoại hình của Tống Sâm khá ăn chơi, gương mặt đẹp trai bảnh tỏn, nhuộm tóc đỏ, khuyên tai xỏ không xót lỗ nào.

“Thằng ác ôn, tụi tao vừa được nghỉ đã bay thẳng từ thủ đô đến đây để thăm mày. Vậy mà mày dám để tụi tao đợi tận nửa tiếng?” Tống Sâm vừa vào cổng đã bắn liên thanh như cái máy: “Có biết tụi tao nhớ mày lắm không? Từ khi mày đi làm chuyện gì cũng chỉ có hai đứa.”

Cấp hai, ba người bọn họ đều học ở một trường nam sinh danh tiếng tại Phía Đông Thượng Manhattan, đột nhiên đến ngày thi học kỳ cuối cùng Đăng Minh bỏ về nước, Triệu Quân và Tống Sâm tưởng sau đó Đăng Minh sẽ học tiếp ở Thủ Đô nước S, nên cũng chọn một trường cấp ba ở Thủ Đô. Ai ngờ, Đăng Minh bị ba hắn bắt đến đây, đã vậy còn phải học lại lớp 9.

“Mày sống ở đây à? Có nhỏ quá không?” Cậu chủ Triệu mới bước vào cổng đã thẳng thừng đánh giá.

Biệt thự Đông Dương so với biệt phủ mà bọn họ thường ở đúng thật là quá nhỏ, không có sân đáp trực thăng, đài phun nước, sân golf, hồ bơi, đã tính là nhỏ rồi.

Vào đến phòng khách, Đăng Minh rót cho hai thằng bạn thân hai ly nước lọc, lạnh nhạt nói.

“Uống xong thì biến ngay.”

Tống Sâm đang khát, mặc kệ cầm ly nước lên uống.

Cậu chủ Triệu không chịu nổi cách tiếp khách này của thằng bạn, lên tiếng hỏi: “Có trà không?”

Giáo dưỡng về lễ ghi trong hào môn của Đăng Minh 15 năm nay không bao giờ áp dụng cho hai đứa này.

“Nước nóng và trà trong bếp. Thích thì tự pha.”

Cậu chủ Triệu lại lên tiếng đánh giá: “Trong nhà không có giúp việc à.” Bình thường Triệu Quân đã quen với việc mở cửa bước vào nhà sẽ có hai hàng giúp việc xếp ngay ngắn chào hắn.

“Không có.” Đăng Minh nói.

“Khụ!” Tống Sâm nghe vậy suýt chút nữa là sặc chết, hỏi lại: “Mày nói thật?”

“Ừ.”

“Đầu bếp cũng không có?” Tống Sâm không tin nổi.

Đăng Minh không chả lời, gương mặt của hắn hiện lên bốn chữ: “Chứ mày muốn sao?”

Miệng Tống Sâm phát ra một từ tiếng Anh, bắt đầu bằng chữ F.

“Vậy hàng ngày mày ăn uống thế nào?”

“Gọi đồ ăn bên ngoài.”

“Quần áo thì sao.”

“Nhà có máy giặt.”

“Ngầu!” Tống Sâm cho Đăng Minh một ngón cái: “Tao còn không biết khởi động máy giặt thế nào.”

Nếu ánh mắt của Đăng Minh biết nói thì hiện tại nó đang chửi thề.

“Nhà cửa mày cũng tự dọn à?” Câu này là Triệu Quân hỏi, nghĩ đến việc thằng bạn thân phải tự dọn dẹp căn nhà này, Triệu Quân liền không thấy nhà nhỏ nữa.

Nói đến đây, Đăng Minh ngừng lại đôi chút, hắn không trả lời là “có người đến dọn dẹp” mà nói: “Mỗi thứ hai và thứ sáu, có người đến dọn giúp tao.”

Mỗi khi Gia Bảo đến đây, Đăng Minh đều phụ cậu dọn dẹp, ban đầu cậu từ chối nhưng bị đôi ba câu của Đăng Minh làm cho cứng họng, lâu dần rồi cũng quen.

“Ai vậy? Thuê hả?” Triệu Quân hỏi.

“Không, bạn tao. Tui tao làm cùng nhau.”

Tống Sâm nhanh chóng bắt được trọng điểm:

“Hay lắm, thằng này không những quên anh em mình. Đến đây còn có bạn mới.”

Tống Sâm và Triệu Quân biết là Đăng Minh cãi nhau với ba nên mới ra nông nổi này nhưng mà có chết bọn họ cũng không khuyên Đăng Minh đi xin lỗi ba hắn, trong chuyện này, bạn của họ không phải là người sai.

Hai ly nước trên bàn đã cạn nhưng Đăng Minh cũng không đuổi hai đứa kia đi nữa. Tuy hơi phiền nhưng Đăng Minh không thể phủ nhận, rằng sự xuất hiện của Tống Sâm và Triệu Quân khiến hắn cảm thấy có chút vui vẻ, dù sao thì hai đứa nó cũng là người hiểu hắn nhất, đã chơi thân với nhau 15 năm rồi mà.

“Ở đây mấy ngày?” Đăng Minh hỏi.

“Tối ngày mốt tụi tao quay lại thủ đô.” Triệu Quân trả lời.

“Ba mẹ tụi mày biết không?”

“Đều biết, tụi tao nói là đến đây đón giáng sinh với mày thôi. Họ biết là mày ở đây một mình nên cũng đồng ý.”

Đăng Minh chỉ vào phòng cho khách: “Có hai phòng bên kia, lâu rồi chưa dọn, tụi mày tự dọn được thì ở.”

Tống Sâm bất bình: “Đệt, không phải nói có người đến dọn dẹp mỗi hai lần một tuần sao?”

Vì để tiết kiệm thời gian và công sức, Đăng Minh nói với Gia Bảo rằng chỗ nào không đụng đến thì không cần phải dọn, nên bình thường bọn họ chỉ dọn phòng khách, phòng bếp, phòng vệ sinh và phòng ngủ chính.

May mà máy lọc không khí trong hai phòng ngủ kia đều bật 24/7 nên không bị đóng bụi. Đăng Minh để hai con robot lau dọn vào phòng sau đó thay chăn ga trong phòng, Triệu Quân và Tống Sâm chỉ cần thay chăn ga trong phòng là xong. Nhưng hai vị thiếu gia chưa bao giờ làm việc này, vật lộn một lúc khiến đống chăn ga trở nên rối nùi.

Đúng là không làm gì được ngoài làm phiền.

Đợi Đăng Minh giúp bọn họ thay xong chăn ga thì cũng gần tới giờ trưa, hai vị thiếu gia mới đáp chuyến bay xuống, chưa được nghỉ ngơi nên có chút mệt mỏi, vừa nằm lên giường một phát là có thể ngủ đến chiều.

......................

Gia Bảo tan làm lúc 22 giờ, vì là ngày lễ nên anh chủ quán hôm nay cũng đến phụ, lúc ra về anh đưa cho cậu một hộp bánh quy do anh tự làm, đây là món quà giáng sinh đầu tiên và duy nhất cậu được nhận trong đời.

Gia Bảo rất vui, nghĩ ngày mai mình cũng nên chuẩn bị một món quà giáng sinh cho anh chủ và Đăng Minh.

Gia Bảo không về nhà ngay mà ghé vào một cửa hàng tiện lợi trên đường. Lúc cậu đang chọn vị cơm nắm để ăn cho tối nay thì nghe thấy trường âm ồn ào ở quầy mì phía sau mình.

“Lấy mì trộn hay mì nước?”

“Tao không biết, có bao giờ ăn mấy cái này đâu?”

“Đăng Minh, mày chọn cái nào?”

“Đại đi.”

Gia Bảo nghe thấy giọng nói của Đăng Minh thì lập tức đi qua bên đó như một phản xạ tự nhiên.

“Tao muốn mua snacks nữa, tối nay bọn mình coi phim đi. Có một bộ phim mới ra hay lắm.”

“Không, tao có mang theo PS5, tụi mình chơi game!”

“Tao muốn xem phim!”

“Chỗ thằng Đăng Minh không có rạp chiếu phim trong nhà, chán chết. Chơi game tốt hơn.”

Gia Bảo hơi sợ người lạ nên khi thấy Đăng Minh đang ở cùng hai người khác thì chỉ đứng im tại chỗ không lên tiếng, cậu quan sát hai người trông có vẻ rất thân thiết đang đi bên cạnh Đăng Minh.

Hai người đó đều cao ngang tầm với Đăng Minh. Một người đeo mắt kính, phong cách ăn mặc tối giản, áo sơ mi trắng, bên ngoài phối cùng áo len tay dài màu nâu nhạt, cổ áo chữ V, tay áo được xắn nhẹ để lộ một phần cánh tay thuộc về người thường xuyên chơi thể thao, không quá phô trương nhưng rất rắn chắn, người đó mặc quần tây màu be dáng suông, cả người tràn trề cảm giác của một “old money”. Người tóc đỏ bên cạnh thì mang phong cách hoàn toàn trái ngược, áo thun oversized đen in hình vẽ graffiti sặc sỡ, mặc quần baggy, giày sneaker chunky, đeo đủ loại khuyên tai kiểu dáng khác nhau, ở cổ đeo một cái vòng cổ dây xích bạc, trông rất nổi loạn.

Đăng Minh như dung hoà phong cách của hai người kia lại, hắn mặc áo hoodie, quần jean màu sắc tối giản, trên cổ vắt một chiếc tai nghe trắng. Đang đút tay vào túi, nghiêm túc lựa chọn loại mì gói để ăn hôm nay, thần thái sang trọng như đang xem tranh nghệ thuật.

Ba người bọn họ đứng ở đó cứ như là nhân vật bước ra từ tiểu thuyết, đẹp đến vô cùng.

“Gia Bảo?” Đăng Minh là người đầu tiên chú ý đến Gia Bảo.

Hắn vừa nói xong, hai đôi mắt bên cạnh cũng đồng loạt nhìn về phía Gia Bảo. Cậu vẫn đang mặc đồng phục của quán cà phê, áo len cổ ống, đội mũ nồi, chỉ là tháo tạp dề ra rồi. Nhìn rất ngoan ngoãn, vô hại.

“Ai vậy?” Triệu Quân hỏi Đăng Minh. “Cậu quen à?”

“Trông đáng yêu thế?” Tống Sâm tiếp lời, giọng điệu trêu ghẹo.

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***