Tui Là Cục Cưng Nhà Họ Phạm

Chương 15: Hắn phải “tiến bộ”



Gia Bảo hồi phục rất nhanh, mấy ngày sau là đã tràn trề sức sống tới trường. Cậu ôm theo một sấp tài liệu đặt trước mặt Đăng Minh.

“Đống này là gì đây?” Đăng Minh hỏi.

Đăng Minh đã hẹn Gia Bảo cùng đi ăn sáng, nhưng cậu từ chối vì không tới trường kịp. Giờ thì hắn hiểu lý do rồi.

“Người thì nhỏ xíu còn cố vác mấy cái này tới đây làm gì? Cậu đi học hay đi tây thiên thỉnh kinh?”

Hôm qua Đăng Minh vừa bôi thuốc cho Gia Bảo xong, vết roi mây chằn chịt trên lưng cậu còn chưa khỏi hẳn, Đăng Minh nhìn sấp tài liệu dày cộm trước mặt, chắc hôm nay đến trường cái người nào đó đã phải mang theo cái cặp gần năm kí.

Gia Bảo không hề giận vì bị Đăng Minh mắng chút nào, từ trước đến giờ cậu đã phải nghe nhiều lời mắng chửi khác nhau, cái nào cũng khó nghe, cay độc, chỉ có Đăng Minh mắng cậu là không mang theo ác ý, cậu thậm chí còn cảm nhận được sự quan tâm trong giọng nói của hắn.

Gia Bảo bắt đầu giới thiệu cho Đăng Minh về đống tài liệu cậu cất công chuẩn bị để giúp hắn tốt nghiệp. Đầu tiên Gia Bảo đưa cho Đăng Minh ba cuốn sổ tay:

“Đây là sổ hệ thống kiến thức toán do tớ tự viết. Cái này là môn lý, cái này là môn hoá.“

“Đây là các ví dụ đơn giản, tớ đã chia nó thành từng chương và các phần kiến thức khác nhau, chỉ cần làm được ví dụ này là cậu có thể nắm được kiến thức cơ bản.”

“Đây là các dạng bài thường xuyên xuất hiện trong đề thi. Tớ đã viết lời giải mẫu cho cậu bên dưới.”

“Cái này, là đề cương các môn học khác.”

“Cái này là tổng hợp đề thi.”

Trừ đề cương ôn tập và đề thi ra còn lại đều là tài liệu viết tay. Hệ thống kiến thức được viết rất chi tiết, rõ ràng. Nét chữ xinh đẹp, gọn gàng. Không biết là phải tốn bao nhiêu thời gian và công sức.

Mỗi ngày sau khi tan học, Gia Bảo đều hẹn Đăng Minh ra quán cà phê cậu làm thêm để học bài. Những lúc không có khách, cậu sẽ tới giảng bài cho hắn. Đăng Minh rất hợp tác, ngồi yên lắng nghe Gia Bảo nói những thứ đơn giản mà hắn đã biết từ lâu, không hề than phiền câu nào.

Dù sao thì Đăng Minh cảm thấy từ khi đến đảo Thuỷ Hoa hắn khá rảnh rỗi, quán cà phê này lại rất hợp ý hắn. Không gian dễ chịu, âm nhạc êm ái. Đặc biệt là nhân viên pha nước rất ngon, giọng nói dễ nghe, trắng trắng, mềm mềm, vô cùng dễ thương. Đến đây ngồi mấy tiếng cũng không thấy nhàm chán.

“Cậu đã hiểu chưa?” Gia Bảo giảng xong một ví dụ, rồi hỏi Đăng Minh.

Đăng Minh đứng trên góc độ của một học sinh yếu kém nghĩ xem nếu được một cậu bạn đáng yêu như vậy, nhiệt tình giảng bài cho thì hắn có thể hiểu hay không?

“Tôi hiểu rồi.” Đăng Minh nói, thật ra hắn muốn nghe thêm một chút. Nhưng mà cái ví dụ đó thật sự rất đơn giản, hắn không thể để Gia Bảo nghĩ rằng đầu óc hắn có vấn đề, hắn thật sự đã hết thuốc chữa được.

“Vậy bây giờ cậu giải đề này thử đi. Tớ ra kia canh quầy, gần hết giờ sẽ đến chấm bài cho cậu.” Gia Bảo đưa cho Đăng Minh một tờ đề toán bao gồm các câu hỏi liên quan đến kiến thức của học kỳ vừa rồi, chính là cái học kỳ mà hắn chỉ thi được có 0,4 điểm toán kia.

Đăng Minh nhìn Gia Bảo bận rộn ở quầy cà phê, cậu không có nhiều thời gian, bình thường việc đi học, đi làm thêm đã tiêu tốn hết quỹ thời gian của cậu. Vậy mà vì sợ hắn không tốt nghiệp được, cậu lại phải bỏ thời gian rảnh rỗi ít ỏi của mình ra để lo lắng cho hắn, từ tài liệu viết tay cho đến bài tập để hắn có thể hiểu rõ kiến thức, xây dựng lộ trình ôn tập, tổng hợp đề thi,… không biết Gia Bảo phải mất bao lâu để chuẩn bị những thứ đó.

Lúc mới đến đảo Thuỷ Hoa, vì muốn chọc tức ông già nhà mình nên Đăng Minh đã cố gắng làm cho thành tích của bản thân trở nên bết bát hết mức có thể. Ba hắn luôn tự hào vì hắn thông minh và xuất chúng, vậy thì hắn chỉ cần không thông minh không xuất chúng nữa là được.

Nhưng có lẽ bây giờ Đăng Minh phải thay đổi kế hoạch một chút, hắn không muốn làm Gia Bảo thất vọng, hắn cần phải “tiến bộ”.

Nói rồi Đăng Minh đọc tờ đề mà Gia Bảo đưa cho hắn, đề thật sự rất dễ, có lẽ Gia Bảo đã quá ám ảnh với 0,4 điểm mà Đăng Minh đạt được ở kỳ thi toán lần trước nên không dám cho hắn bất cứ câu hỏi nào cần phải sử dụng não quá nhiều. Đăng Minh xịt keo tại chỗ, vốn muốn lựa mấy câu dễ dễ làm để “tiến bộ” nhưng đọc đề xong thì không biết phải “tiến bộ” từ đâu.

Bắt học sinh đoạt huy chương vàng Olympic toán quốc tế, giải đề của học sinh yếu. Với bắt học sinh yếu, giải đề Olympic toán quốc tế. Là hai loại tra tấn giống hệt nhau. Đều phải làm một thứ không phù hợp với năng lực của đôi bên.

Gần 22 giờ, Gia Bảo dọn quầy xong thì đến chấm bài cho Đăng Minh, lúc này khách trong quán đã về hết.

Gia Bảo cầm bút đỏ, nghiêm túc chấm bài, bàn tay thon dài lướt nhẹ trên giấy, Đăng Minh chống cầm nhìn cậu, phát hiện môi cậu dần dần cong lên, đôi mắt cậu dưới ánh đèn vàng bắt đầu trở nên vui vẻ, long lanh hơn.

Đăng Minh nhìn đến thẫn thờ.

“Đăng Minh!” Gia Bảo chấm bài xong thì vui vẻ gọi tên hắn: “Cậu làm đúng hết rồi!”

Ừ, đề dễ quá, hắn lố tay.

“Do cậu dạy giỏi.” Đăng Minh không ngần ngại khen thưởng.

“Cậu giỏi lắm!” Gia Bảo nói rồi xoa đầu Đăng Minh như xoa đầu cún. “Chúng ta về thôi, tớ cần phải đóng cửa quán.”

Tối đó Đăng Minh kêu tài xế đưa Gia Bảo trở về nhà, sau khi hắn quay lại biệt thự Đông Dương đã hơn mười giờ, hắn tắm rửa, thay đồ, lên giường chơi hơn chục ván game, nhưng vẫn không thể nào ngủ được.

Hắn vắt tay lên trán, nhắm mắt lại, nhớ đến hình ảnh Gia Bảo xoa đầu hắn ở quán cà phê. Trước giờ chỉ có mẹ hắn dám xoa đầu hắn, vậy mà cái đồ nhỏ xíu kia lại dám.

Lúc đó hình như cậu còn cười dịu dàng với hắn nữa?

“Chết tiệt!”

“Mình điên rồi.”

Tai Đăng Minh bắt đầu đỏ lên, có một đàn hươu đang chạy loạn trong tim hắn.

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***