Đảo Thủy Hoa là một đảo nghèo. Người dân chủ yếu sống bằng nghề đánh bắt hải sản và trồng trọt, nhưng do điều kiện tự nhiên khắc nghiệt và nguồn tài nguyên hạn chế, họ phải làm việc cật lực để kiếm sống qua ngày. Dưới những ngôi nhà đơn sơ được xây dựng bằng gỗ và tre, mái lợp lá dừa là cả một hộ gia đình chen chúc với nhau qua đêm đông giá rét. Cuộc sống trên đảo không chỉ thiếu thốn về vật chất mà còn gặp nhiều khó khăn trong việc tiếp cận giáo dục và y tế. Trẻ em trên đảo thường phải đi bộ một quãng đường dài để đến trường. Dịch vụ y tế cũng rất hạn chế, khiến người dân phải đối mặt với nhiều bệnh tật mà không có sự chăm sóc kịp thời. Đây là nơi mà Gia Bảo đã sống gần mười một năm…
“Thằng Bảo đi ra đây!” Giọng nói khàn đặc của một gã đàn ông vang lên.
Gia Bảo đang nấu cơm trong bếp lật đật chạy ra. Cậu nhìn người đàn ông mặt mày dữ tợn đang ngồi xem phim bằng chiếc TV nhỏ xíu thời đồ đá, làn da ông ta rám nắng, dấu hiệu của những năm tháng làm việc vất vả dưới ánh mặt trời gay gắt. Đôi mắt của ông ta to trợn, mặt đỏ âu, xung quanh chỗ ông ta ngồi toàn là những chai rượu rỗng.
“Đi mua rượu cho tao, hôm qua tao nói mày mua rồi sao còn chưa đi nữa?”
“Sáng nay con cùng mẹ mang cá ra chợ bán sau đó đi học luôn, buổi tối con vội về nấu cơm nên vẫn chưa đi mua được…” Gia Bảo rụt rè nói, cậu sợ bị đánh. Trên làn da trắng nõn của cậu vẫn còn lưu lại mấy vết bầm, do người đàn ông trước mặt đánh.
Người đàn ông trước mặt họ Lâm nên người ta thường hay gọi hai vợ chồng nhà ông ta là ông Lâm và bà Lâm. Gia Bảo được bà Lâm đưa về khi đi lạc ở chợ cá, lúc đó cậu mới ba tuổi, chỉ biết nói tên của mình rồi oà khóc gọi mẹ. Làng này thường xuyên có trẻ con bị bỏ rơi nên thỉnh thoảng thấy một đám trẻ con nheo nhóc ăn xin ở đây là một điều hết sức bình thường. Nhưng ông bà Lâm lúc đó đã bốn mươi tuổi rồi vẫn chưa có con, bà Lâm thấy Gia Bảo trắng trẻo, dễ thương nên dắt cậu về nuôi. Nào ngờ ngay sau đó họ lại có con, bà Lâm mang thai cũng sinh ra được một đứa con trai.
Một gia đình nghèo nuôi thân mình còn chưa đủ nay lại thêm hai đứa trẻ, không đủ vật chất, không đủ tình thương cuối cùng họ lại xây dựng nên một gia đình đầy áp lực và hà khắc.
“Đi mua rượu cho tao.” Ông Lâm ném chai rượu rỗng về phía Gia Bảo, may mà cậu có kinh nghiệm nên né được.
“Dạ, con sẽ đi liền.”
Cậu vào bếp tắt nồi canh đang nấu, lấy áo khoác mặc vào rồi đi ra ngoài. Ông Lâm không đưa tiền cho cậu, từ năm cậu mười tuổi bọn họ đã bắt cậu tự ra ngoài kiếm tiền, lúc thì cậu nhặt ve chai đem bán, khi thì đi rửa bát, lau dọn quán cho người ta. Pháp luật ở đây lỏng lẻo, lại là một đảo nghèo, dù có là lao động trẻ em người ta cũng nhận làm. Suốt mấy năm qua tiền rượu của ông Lâm đều là Gia Bảo bỏ tiền của mình ra mua.
Mấy bữa nay mưa to gió lớn, trên đường trơn trượt, lại không có lấy một cây đèn đường nào. Gia Bảo không may vấp vào một vũng nước sâu rồi bị té. Cả người cậu nhơ nhớp, đầu gối đập vào đá bị trầy da chảy máu, đoạn đường đến tạp hoá lại xa khi cậu mua rượu rồi tập tễnh trở về đã hơn tám giờ tối.
Một nhà ba người họ Lâm đã ăn xong bữa tối mà không đợi cậu. Trên mâm đồ ăn xương cá ngổn ngang, canh rau thịt chỉ còn lại nước, trong nồi không còn một hạt cơm nào, chỉ còn một bát cơm nguội cho chó ăn ở trên bếp. Đó là bữa tối mà cậu đã chuẩn bị, nguyên liệu cũng là cậu mua.
“Kêu mày đi mua rượu thôi sao lâu vậy mới về?”
Ông Lâm đã nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của cậu, cả người dính bùn đất dơ bẩn, bàn tay và đầu gối vì va chạm nên vẫn còn rướm máu nhưng câu đầu tiên ông ta nói sau khi cậu trở về lại là trách móc.
Gia Bảo cúi đầu che đi đôi mắt đã ngập hơi nước của mình.
“Con xin lỗi, trên đường đi con bị té.”
Đứa con trai ruột của bọn họ tên Lâm Hoà nhìn thấy vậy thì châm chọc.
“Anh ta đúng là chẳng làm cái gì nên hồn. Mau đi vào rửa chén đi, mẹ đi tắm ra chưa thấy dọn dẹp xong thế nào cũng cho anh một trận.”
Lâm Hoà năm nay 11 tuổi nhưng đã nặng gần 80 kg. Mỡ trên mặt che gần hết đôi mắt một mí ti hí của nó, mỗi khi người ngoài nhìn thấy Gia Bảo và Lâm Hoà ở cùng nhau đều lắc đầu ngán ngẩm, chẳng hiểu sao sống cùng một nhà, một đứa thì trông như suy dinh dưỡng, đứa thì lại thừa cân như thế. Nhưng mà ít nhiều gì người ta cũng đoán được Gia Bảo không phải con trai của nhà họ Lâm, ông bà Lâm dung mạo vô cùng tầm thường không thể nào sinh ra đứa trẻ xinh đẹp như thế được.
“Dọn dẹp chỗ kia đi rồi biến cho khuất mắt tao, thằng vô dụng.” Ông Lâm chỉ vào những chai rượu ngổn ngang bừa bộn trên mặt đất nói.
Gia Bảo dọn dẹp phòng khách rồi vào trong bếp, cậu chan chút nước canh còn sót lại vào bát cơm nguội rồi lẳng lặng ăn. Chợt khoé mắt cậu cay nóng, trong khoang miệng nếm được mùi vị đắng chát của nước mắt. Gia Bảo tủi thân lau đi giọt nước mắt lăn dài trên má. Lòng bàn tay cậu vì lúc nãy bị té mà rướm máu, khi nước mắt dính vào có hơi rát. Ăn được một nửa cậu mang bát cơm ra vườn, một con chó mực lập tức chạy tới quấn quýt bên chân cậu chờ được cho ăn.
“Xin lỗi, hôm nay lại giành cơm với mày rồi…”
“Chiều mai mày về lúc mấy giờ?”
Nghe thấy giọng của bà Lâm, Gia Bảo lập tức quay mặt đi che đi đôi mắt mới vừa khóc.
“Có thể sẽ về trễ, tụi con đang ôn thi cuối kỳ.”
“Mai về sớm đến căn biệt thự kia dọn dẹp đi.”
Bà Lâm lúc trước có một sạp cá ở ngoài chợ, nhưng sau đó vì ông Lâm nợ nần chồng chất, ngay cả sạp cá đó cũng không còn. Mỗi sáng Gia Bảo phụ bà mang cá ra ngoài chợ, trải một lớp bạt ngay trước cổng chợ để bày cá ra bán. Đến trưa bà Lâm sẽ nhận công việc dọn dẹp nhà cửa, làm giúp việc cho nhà người ta, đảo Thuỷ Hoa tuy là một đảo nghèo nhưng cũng có vài hộ gia đình giàu có. Họ không thuê người giúp việc mà sẽ thuê mấy người phụ nữ như bà Lâm thỉnh thoảng đến dọn dẹp nhà cửa, chăm sóc khu vườn cho bọn họ. Trên đảo có một căn biệt thự to lớn được xây dựng theo phong cách Đông Dương, nghe đồn là của một gia đình giàu có nào đó, đã rất lâu không có ai ở. Tuy vậy họ vẫn thuê người cứ cách ba ngày một lần tới đó dọn dẹp, phần việc đó bà Lâm nhận rồi giao cho Gia Bảo. Mỗi thứ hai và thứ sáu sau khi tan học cậu đều đến đó để dọn dẹp biệt thự.
Gia Bảo ngập ngừng nói: “Sáng mai con có một bài kiểm tra quan trọng, con có thể mượn xe đạp của em đi học được không…”
“Mày lấy xe nó thì lấy gì nó đi?”
“Trường của em rất gần mà… con chỉ mượn một ngày thôi…” Hơn nữa chiếc xe đạp đó vốn dĩ là của Gia Bảo, năm ngoái trường của cậu được mạnh thường quân tặng mười chiếc xe đạp cho những học sinh có thành tích học tập xuất sắc nhất, đó là chiếc xe mà Gia Bảo được nhận. Nhưng khi mang xe về, ông bà Lâm nói Lâm Hoà đi học vất vả, kêu cậu đưa xe đạp của mình cho nó.
Trường của Lâm Hoà cách nhà mười phút đi bộ, họ nói nó vất vả. Gia Bảo thức dậy từ 4 giờ sáng cùng bà Lâm mang cá ra chợ bán đến 5 giờ phải quay về chuẩn bị quần áo và bữa sáng cho Lâm Hoà đi học rồi vội vàng đến trường mới kịp vào học thì họ cho đó là điều bình thường.
......................
Gia Bảo năm nay 14 tuổi, học lớp 9. Trường cấp 2 trên đảo Thuỷ Hoa thành phần bất hảo gì cũng có, tuy ngôi trường của Gia Bảo được gọi là trường tốt nhất trên đảo thì chất lượng giáo dục và cơ sở vật chất nơi đây cũng không khá hơn mấy chỗ khác bao nhiêu.
“Chà thằng ẻo lả kia đi học rồi hả?”
“Sao đi học trễ thế? Tránh mặt tụi tao à?”
“Mày mua đồ ăn sáng cho tụi tao chưa?”
Gia Bảo vừa bước vào lớp thì một tốp con trai lập tức tiến đến gần cậu, giọng điệu vô cùng cợt nhả. Những đứa con trai ở đảo Thuỷ Hoà đều có làn da rám nắng, bọn chúng cắt đầu đinh, xăm trổ, hút thuốc, chuyện hư hỏng gì cũng dám làm. Chỉ có Gia Bảo bẩm sinh nước da trắng trẻo, vì bị suy dinh dưỡng nên cả người gầy nhom, thời tiết nóng nực nên lúc nào gò má và môi cậu cũng hồng hào. Cậu bị bọn chúng gọi là đồ ẻo lả, từ trên xuống dưới chỗ nào cũng hoàn hảo để trở thành đối tượng bắt nạt của những thành phần cá biệt trong trường.
Một thằng khoác vai Gia Bảo rồi lập tức đẩy cậu ra.
“Mẹ thằng này? Trên người toàn mùi cá chết mà cũng dám vác mặt đến trường.”
Gia Bảo bị đẩy mạnh loạng choạng ngã xuống.
“Sáng nay kiểm tra nên tớ vội vàng tới trường, chưa kịp tắm rửa…”
Bình thường sau khi từ chợ cá trở về Gia Bảo đều sẽ tắm rửa sạch sẽ rồi mới đi học. Cậu chỉ có hai bộ đồng phục một bộ được bà Lâm mua cho từ khi mới học cấp hai, bà cố tình mua size rộng vì cậu chẳng lớn được bao nhiêu nên đến đến bây giờ vẫn mặc được. Còn một bộ đồng phục cũ do cậu xin được. Tuy vậy cậu lúc cũng giữ gìn chúng cẩn thận.
“Kinh chết đi được.” Tên vừa đẩy cậu ghét bỏ nói.
“Thông cảm chút đi, đứa không gốc gác như nó phải ráng phụ mẹ một chút, không thì sẽ không có nhà để về.”
“Nghe nói ba nó nợ nần đến mức mẹ nó phải bán sạp cá đi để trả lãi cho người ta. Gia đình nghèo khổ như thế còn phải nuôi thêm một miệng ăn là nó.”
“Nhà nó còn đang nợ tiền nhà tao đây nè.”
Một đám người đứng xung quanh Gia Bảo chế giễu cười cợt về xuất thân và gia đình cậu. Gia Bảo mím môi, cúi đầu đi về chỗ mình, không muốn đôi co với bọn chúng.
“Đứng lại, đi mua đồ ăn cho bọn tao.” Một tên đầu húi cua bắt lấy cổ tay Gia Bảo, nói bằng giọng ra lệnh.
“Xin lỗi, ra chơi tớ sẽ mua đồ ăn sáng cho các cậu. Bây giờ tớ cần phải ôn bài.”
Tên đầu húi cua tên Đinh Mạnh là đứa luôn tự xưng là trùm trường, luôn có một đám đàn em đi theo sau nó. Gia đình nó trong vùng cũng gọi là giàu có, thường xuyên quyên góp tiền cho trường để bưng bít mấy vụ bê bối nó gây ra nên chẳng ai dám động vào nó. Đầu năm nay Gia Bảo bị nó bắt nạt, cậu phản kháng tát nó một cái liền bị gọi phụ huynh lên đuổi học. Trong trường không có camera, lúc cậu bị bắt nạt trong lớp có đông đủ người nhưng không một ai khai Gia Bảo bị Mạnh Đinh bắt nạt trước mà chỉ nói là cậu tát nó. Bà Lâm phải quỳ xuống cầu xin cha, mẹ nó tha thứ cho cậu. Đinh Mạnh bắt Gia Bảo trở thành tuỳ tùng cho nó, thì nó mới giải quyết êm xuôi chuyện này. Vậy nên suốt nửa năm qua cậu sống trong trường như một kẻ hầu cho nhóm Đinh Mạnh.
“Bây giờ đi luôn.” Đinh Mạnh nói, “Không thì hôm nay mày đừng hòng về nhà.”
Gia Bảo rút cổ tay mình ra khỏi bàn tay hắn, chỗ da thịt non mềm kia đã ửng đỏ một mảng, giương đôi mắt to tròn lên kiềm chế tức giận nhìn hắn rồi quay bước ra ngoài. Đinh Mạnh nhìn theo mắng một câu: “Thằng ẻo lả!”
“Mấy giờ vào kiểm tra?”
Sáng nay có một bài kiểm tra một tiết môn toán, là một bài kiểm tra rất quan trọng.
“Tiết đầu tiên, sao vậy đại ca?”
“Dạo này tao thấy thái độ nó không tốt lắm, dạy dỗ một chút đi.”
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***