Gia Bảo xuống cửa hàng tiện lợi đối diện trường mua đồ ăn sáng cho bọn Đinh Mạnh, khi cậu quay trở lại thì bị mấy tên đầu gấu lớp bên cạnh cũng là đàn em của Đinh Mạnh chặn lại.
“Cái thằng ẻo lả này đi đâu đó?”
“Lại đây tụi anh biểu cái coi.”
“Đi mua cho tụi tao gói thuốc đi.”
“Xin lỗi, cho tôi qua.” Gia Bảo nói rồi vội vàng tiến về phía cổng trường.
Đám đầu gấu kia cười rồ lên, “Đi đâu mà đi, ở lại đây chơi chút đi.”
......................
“Em làm cái gì mà bây giờ mới tới?”
Khi Gia Bảo vào được lớp thì một nửa thời gian kiểm tra đã trôi qua, bộ đồng phục trên người cậu lúc này nhăn nhúm, dính vết bẩn như vừa trải qua một cuộc ẩu đả, cúc áo cổ phía trên cùng cũng bị bung ra để lộ một phần xương quai xanh xinh đẹp và bả vai bị người ta đánh đến bầm tím. Gương mặt cậu còn trông thảm hơn, má trái sưng tấy, khoé môi vẫn còn rướm máu. Hai đôi bàn tay cậu hình như bị người ta giẫm lên nhìn thấy rõ dấu chân, đặc biệt là năm đầu ngón tay phải của cậu vẫn còn đang chảy máu, bên tay trái đang cầm bịch đồ ăn mua cho bọn Đinh Mạnh vì đau nên không ngừng run rẩy.
Gia Bảo nhìn cả lớp học quần áo chỉnh tề ngồi ngay ngắn làm bài đột nhiên cười chua sót, chắc hẳn giờ này trong mắt họ cậu trông thê thảm lắm. Họ dành cho cậu đủ loại ánh mắt, xa lạ, không quan tâm, chán ghét, khinh miệt và cả thương hại. Nhưng mà tuyệt nhiên chẳng có ai bất ngờ, như là tất cả chuyện này là điệu mà Gia Bảo phải chịu.
Hẳn là những giáo viên khác khi thấy học sinh của mình vào lớp trễ trong bộ dạng như thế này sẽ rất lo lắng, hoặc ít nhất là sẽ ân cần hỏi thăm tình hình của em học sinh đó. Ấy vậy mà giáo viên coi thi chỉ liếc nhìn cậu một cái rồi lạnh lùng nói:
“Để đồ bên ngoài rồi vào làm bài đi.”
Đinh Mạnh nhìn Gia Bảo nhếch môi cười đắc thắng, rồi đột nhiên va phải ánh mắt của cậu làm nó đứng hình.
Ánh mắt đó như nhấn chìm nó vào đại dương sâu thẳm, chứa đựng cơn sóng ngầm với nỗi bất lực và sự căm phẫn vô hình. Rõ ràng là vô cùng phẫn uất nhưng khi chỉ còn lại những tia nhìn xa xăm, khi ánh mắt ấy chạm vào người khác, nó mang theo một nỗi đau thầm lặng, khiến ai cũng cảm thấy xót xa. Như thể cậu đang gào cầu cứu với cơn bão ngoài kia mà chẳng thế tìm thấy bến bờ an toàn.
Mí mắt Gia Bảo cụp xuống, hàng lông mi dài như một lớp sương mờ che đi đại dương sâu thẳm kia. Cậu nhận đề thi rồi bước xuống cuối lớp, Đinh Mạnh ngồi ở bàn sau cậu. Nó đã ở đó ngẩn người được một lúc.
Từ đằng sau Đinh Mạnh nhìn Gia Bảo mở hộp bút ra thử hết cây này đến cây khác nhưng không có cây nào viết được vì bọn nó đã phá hết tất cả những cây bút của cậu, nhìn bờ vai Gia Bảo run rẩy chẳng hiểu sao Đinh Mạnh không còn cảm thấy thích thú nữa.
Khó coi chết đi được…
“Dùng đi!”
Một cây bút chì gỗ được ném lên bàn cậu từ phía sau. Gia Bảo chẳng có thời gian để nghĩ xem Đinh Mạnh định giở trò gì cậu cầm bút lên bắt đầu làm bài. Máu trên tay phải của cậu vẫn không ngừng chảy, dù cho Gia Bảo chuyển sang tay trái làm bài thì cũng không khá hơn là bao. Cậu cắn chặt cơn đau cố gắng hoàn thành bài kiểm tra. Hết giờ bài kiểm tra được thu từ dưới lên, khi Đinh Mạnh cầm bài kiểm tra của cậu nó còn thấy một vài giọt máu dính trên giấy.
Đợi quy trình nộp bài xong Gia Bảo mang bịch đồ ăn sáng vào lớp đặt lên bàn của Đinh Mạnh cùng cây bút chì gỗ lúc nãy hắn quăng cho cậu đã được lau sạch bằng khăn giấy ướt.
“Bị người ta đánh hả? Sao vào lớp trễ thế?” Đinh Mạnh một tay đặt lên bàn học, chặn cả người Gia Bảo lại ở lối đi giữa hai dãy bàn học.
Gia Bảo ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Không phải là điều mà cậu mong muốn sao?”
Từ góc độ này Đinh Mạnh có thể thấy xương quai xanh và cần cổ trắng nõn của Gia Bảo, cái thằng ẻo lả nghèo khổ này trên người chỉ có chút thịt mà chỗ nào cũng bị đánh đến bầm dập.
Đinh Mạnh nhếch môi cười: “Tự mình gây thù chuốc oán còn trách ngược tao à? Mày mua đồ ăn sáng cho tao về trễ tao còn chưa nói gì đâu đấy.”
“Là lỗi của tớ. Giờ cậu có thể cho tớ đi không?”Giọng nói vô cùng nhẹ.
......................
Đồng phục của Gia Bảo không thể mặc được nữa nên mấy tiết sau cậu đành phải xin giáo viên cho cậu mặc đồng phục thể dục.
Tan trường cậu bắt xe bus đến căn biệt thự Đông Dương kia. Cổng vào của biệt thự vô cùng to lớn, trước cổng còn có bảo vệ. Gia Bảo đã quen với bảo vệ nên đây nên khi cậu vừa tới ông lập tức mở cổng cho cậu vào. Căn biệt thự được xây dựng ở giữa một khu vườn rộng lớn là sự kết hợp hài hòa giữa nét đẹp truyền thống của kiến trúc Á Đông và sự tinh tế, lãng mạn của phong cách Pháp. Nghe nói căn biệt thự này được thiết kế bởi một kiến trúc sư vô cùng nổi tiếng.
Biệt thự có hình dáng chữ U, với mái ngói đỏ tươi, tạo nên một vẻ đẹp ấm cúng và gần gũi. Những cột trụ lớn bằng gỗ, được chạm khắc tinh xảo, nâng đỡ mái hiên rộng rãi, nơi mà những chiếc ghế mây được bày biện để thưởng thức trà chiều. Các cửa sổ lớn với khung gỗ sơn trắng, được trang trí bằng những tấm rèm voan mỏng, cho phép ánh sáng tự nhiên tràn ngập vào không gian bên trong, đồng thời tạo ra một cảm giác thoáng đãng và dễ chịu.
Khu vườn xung quanh biệt thự được chăm sóc tỉ mỉ, với những hàng cây xanh mướt và hoa cỏ nở rộ, những lối đi lát đá cuội trải dài từ cổng cho đến cửa chính. Bên cạnh là một hồ nước nhỏ với những chiếc thuyền gỗ nhẹ nhàng trôi lững lờ, tạo nên một không gian thư giãn tuyệt vời mà chỉ những kẻ giàu có nhất mới có thể tận hưởng.
Gia Bảo bước vào bắt đầu dọn dẹp, vì không có ai ở nên chỉ cần lau chùi cho đỡ bụi bặm. Tuy nhiên vì diện tích căn nhà quá lớn nên hơn 8 giờ tối Gia Bảo mới làm xong việc. Bàn tay bii thương vì ngâm nước mà ngày càng đau hơn, nó vốn đã có nhiều vết chai sạn không dành cho thiếu niên 14 tuổi.
Gia Bảo nhìn xung quanh căn nhà hoà quyện giữa sự sang trọng và gần gũi này. Sàn nhà được lát gạch bông với những họa tiết cổ điển, tạo nên một bầu không khí ấm áp. Những bức tường được sơn màu kem nhẹ nhàng, kết hợp với những bức tranh nghệ thuật và đồ gốm sứ truyền thống. Phòng khách rộng rãi, với bộ sofa bọc vải lanh mềm mại, được đặt giữa những chiếc bàn gỗ có thiết kế tinh tế. Ánh sáng từ những chiếc đèn chùm lấp lánh, tạo nên một không gian ấm cúng và sang trọng.
Gia Bảo ngồi xuống, tựa đầu vào ghế sofa thầm nghĩ nếu mình được sinh ra trong một ngôi nhà như thế này có phải sẽ tốt hơn không? Khi đó sẽ không bị ba đánh, không bị mẹ ghét, không phải đưa tất cả đồ tốt bản thân đạt được cho em trai. Cũng sẽ không bị bạn bè bắt nạt.
Thật ra Gia Bảo là một người rất dễ thoả hiệp, rất dễ hài lòng. Trước khi biết cậu không phải con trai ruột của ông, bà Lâm, cho dù bọn họ có đối xử tệ với cậu đến đâu cậu cũng có thể dễ dàng an ủi bản thân rằng dù sao đó cũng là gia đình của mình, cho dù họ có đối với mình như thế nào thì cũng là gia đình cậu. Sau khi cậu mười tuổi bà Lâm đưa cậu ra chợ, chỉ vào những đứa trẻ không nơi nương tựa ngoài đó nói với Gia Bảo rằng cậu cũng giống như tụi nó, rằng cậu không phải con trai họ mà chỉ là một đứa không gốc gác được họ nhặt về nuôi, khi đó dù có buồn một chút nhưng cậu vẫn tự an ủi mình thì ra bọn họ đối với cậu hà khắc là vì cậu không phải con trai ruột của bọn họ. Vậy thì cậu chỉ cần cố gắng ngoan hơn một chút, cậu sẽ phụ giúp mẹ nhiều hơn, sẽ ăn cơm ít hơn, sẽ đi ra ngoài kiếm tiền. Chỉ cần cậu không là gánh nặng của họ thì họ vẫn sẽ coi cậu như một thành viên của gia đình. Nhưng dần dần Gia Bảo cảm thấy lạc lõng, trong ngôi nhà đó cậu chưa từng tìm được sự kết nối, sợi dây cuối cùng cho cậu hy vọng về một ngày sẽ được yêu thương cũng bị cắt đứt.
Gia Bảo là một đứa trẻ chưa từng được yêu thương. Vì vậy nên bây giờ đây, ngay cả khi cậu ngồi trong căn phòng ấm áp này, cậu cũng không thể tưởng tượng được viễn cảnh mình được yêu thương sẽ như thế nào… cậu không biết được… chưa từng có ai cho cậu biết…
Gia Bảo chìm trong những suy nghĩ cứ như vậy mà mệt mỏi ngủ thiếp đi cho đến khi căn biệt thự vắng người này đón tiếp chủ nhân của nó trở về.
“Cậu, là ai?”
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***