Tui Là Cục Cưng Nhà Họ Phạm

Chương 8: Tớ muốn đến một nơi tốt hơn



22h tối Gia Bảo dọn dẹp rồi đóng cửa tiệm trà sữa. Khi về đến nhà đã là chuyện của nửa tiếng sau, cả nhà họ Lâm đều đã đi ngủ, căn nhà cấp bốn sập xệ sớm đã tối đèn, trong bếp không còn đồ ăn. Gia Bảo ngồi trước thềm nhà, ăn hai chiếc bánh ngọt cậu mang về từ tiệm trà sữa, đây là bữa tối của cậu.

Ăn xong cậu rón rén vào phòng tắm, tắm rửa thay quần áo. Gia Bảo không có phòng riêng, trong nhà chỉ có một phòng ngủ dành cho ông bà Lâm, sau này có thêm Lâm Hoà thì bọn họ xây thêm một vách ngăn, biến không gian trống ở phòng khách và phòng bếp thành phòng ngủ của Lâm Hoà, còn Gia Bảo sẽ trải một tấm chiếu ngủ ở phòng khách. Buổi tối, cánh cửa gỗ mục nát không chắn được gió, bao nhiêu cái lạnh của màn đêm Gia Bảo đều phải chịu, có đôi lúc nước mưa sẽ hắt vào hoặc nhỏ xuống từ trần nhà, tiếng sấm tiếng chớp đánh xuống đổ sáng cả sàn xi măng, bốn mùa của Gia Bảo đều trải qua như vậy, suốt mười một năm qua chưa có cơn ác mộng nào đáng sợ bằng mùa mưa năm đó cậu đang nằm ngủ thì nước dâng ngập tới mang tai, khi tỉnh dậy thì cả phòng khách đã ngập trong nước. Tiếng gió chớp vang rền khiến Lâm Hoà sợ hãi, ba mẹ chỉ quan tâm đến em trai, họ ôm em trai dỗ dành không có ai lo lắng đến đứa trẻ ở ngoài phòng khách. Đêm đó, đứa trẻ khóc một trận rồi ốm một trận, trong cơn sốt nóng đó nó nhận ra ở cái nơi mà nó gọi là Gia Đình này mình người thừa thãi… Khi ấy Gia Bảo chỉ mới tám tuổi.

Nhưng cậu đã quen rồi, cũng đã mười một năm.

Gia Bảo đã tiết kiệm được một khoản nhỏ, mấy hôm trước bị đánh khiến áo đồng phục của cậu bị hư, chấp vá quá nhiều lần, không sửa thêm được nữa nên hôm qua cậu vừa mua một bộ đồng phục mới, đợi ngày mai cậu sẽ tranh thủ giờ nghỉ trưa đi mua chiếc xe đạp cũ mà cậu đã hỏi thăm ông chủ từ lâu. Cuối tháng nhận được tiền lương cậu cũng sẽ mua một chiếc điện thoại. Giờ thì cậu hiểu vì sao người lớn lại điên cuồng kiếm tiền rồi, cứ nghĩ đến việc mua được những món mình muốn từ tiền mình kiếm được Gia Bảo lại cảm thấy hạnh phúc. Cậu suy miên mang một hồi rồi chìm vào giấc ngủ sâu.

......................

Sáng thứ hai phải chào cờ, Gia Bảo có nhiệm vụ mang ghế ngồi chào cờ xuống sân trường vì vậy cậu phải đi học sớm. Cậu chạy đến trường, gần tới nơi cậu bị một đống người chặn lại lôi vào một con hẻm nhỏ.

“Thằng ẻo lả, tụi tao đợi mày nãy giờ.” Đinh Mạnh cùng đán tuỳ tùng của nó ép Gia Bảo vào sát góc tường.

“Vui vẻ vậy? Vui vì có thể gặp bạn cùng bàn mới của mày hả? Tao lôi nó đến đây cho chúng mày đoàn tụ nhé?”

“Đinh Mạnh, cậu muốn làm gì?” Gia Bảo sợ hãi nhìn Đinh Mạnh.

Cậu biết nhà Đăng Minh rất giàu, hắn ở trong biệt thự đến trường bằng xe hơi. Nhưng nhà Đinh Mạnh cũng vậy, hơn nữa Đăng Minh chỉ ở một mình, tụi trong lớp đồn đại rằng hắn là đứa con ngoài giá thú, là đứa con rơi không được cha mẹ yêu thương nên mới bị đưa đến đảo Thuỷ Hoa nghèo nàn này tự sinh tự diệc. Còn Đinh Mạnh thì khác, ba, mẹ nó có thể một tay che trời vì nó. Nếu Đinh Mạnh cũng bắt nạt Đăng Minh như cách nó làm với cậu thì sao?

“Không liên quan đến Đăng Minh chuyện hôm qu… A!”

“Mẹ mày!”

Đinh Mạnh đột nhiên tát Gia Bảo một cái rất mạnh. Má phải cậu lập tức sức đỏ, một bên đầu bị đập mạnh vào bức tường sau lưng.

“Mày còn dám nhắc đến chuyện hôm qua hả? Sao? Có bạn cùng bàn che chở nên cảm thấy mình giỏi rồi phải không?”

Nói rồi Đinh Mạnh lại đá một cái vào bụng Gia Bảo. Cậu ôm bụng ngã xuống đụng vào túi ve chai đang dựng trong góc khiến nó đổ hết ra đất.

“Đại ca hôm nay hình như thằng ẻo lả này mặc đồ mới.”

“Vậy à?” Đinh Mạnh ngồi xuống đối diện với Gia Bảo: “Đúng là đồ mới thật, không giống như đống giẻ nó quấn trước đây.”

Nói rồi nó cười một tiếng:

“Đưa cho tao điếu thuốc.”

Một trong số đám đằng sau đưa điếu thuốc lá đến trước mặt Đinh Mạnh, nó cầm bật lửa đốt thuốc rít một hơi rồi phả khói vào mặt Gia Bảo. Gia Bảo bị sặc bởi khói thuốc, còn chưa dứt cơn ho cậu liền cảm thấy dưới đùi mình nóng rát, Đinh Mạnh dí điếu thuốc vẫn còn đang cháy vào đùi cậu, quần của Gia Bảo bị rách một vết, tiếng xèo xèo cháy bỏng da thịt vang lên. Gia Bảo đau rát giãy dụa đẩy Đinh Mạnh ra.

“Đừng! Tôi xin cậu!”

“Hahaha nó bị bỏng rồi kia tụi mày.”

Đinh Mạnh nắm tóc Gia Bảo ép cậu ngẩng đầu lên.

“Để tụi tao cho mày một chút nước mát mẻ nhé.”

Chẳng biết tụi nó đã chuẩn bị từ lúc nào, chúng lấy ra bốn chai nước đóng chai màu đỏ đổ lên người Gia Bảo. Nước màu nhanh chóng thấm đẫm áo cậu, nước từ đầu chảy xuống mặt khiến Gia Bảo không còn nhìn thấy gì hết. Đám người Đinh Mạnh thấy dáng vẻ chật vật của cậu thì cười phá lên.

Tụi nó tháo cặp trên vai Gia Bảo ra đổ hết đồ đạc bên trong xuống đất, có một sắp tiền đủ mọi mệnh giá rơi xuống có vẻ như chủ nhân của nó phải tiết kiệm rất lâu, là tiền Gia Bảo để dành mua xe đạp.

“Trả cho tôi…”

“Mang tiền đến trả cho tụi tao vì vụ hôm qua hả.”

“Trả cho tôi…” Gia Bảo chật vật với lấy tới sắp tiền trên tay Đinh Mạnh: “Đó là tiền tiết kiệm của tôi…”

“Chỉ là mấy đồng lẻ…” Đinh Mạnh độc ác nói, nó cầm bật lửa trong tay trước mặt Gia Bảo đốt số tiền mà cậu cố gắng tiết kiệm suốt khoảng thời gian qua.

“Không!” Hai tên đồng bọn của Đinh Mạnh giữ chặt cậu lại. Đợi cho tiền cháy hết chúng mới thả cậu ra. Gia Bảo cúi xuống hai tay chạm vào đống tro tàn vẫn còn đang ấm nóng, đó là mồ hôi nước mắt của cậu.

Cả người Gia Bảo run rẩy cậu nắm được một chai thuỷ tinh lúc nãy rơi ra từ trong bao ve chai.

“Biến…” Gia Bảo nói, đó là lần đầu tiên Đinh Mạnh nghe thấy giọng của cậu như thế.

“Tao nói tụi mày biến đi!” Gia Bảo đập mạnh chai thuỷ tinh trong tay xuống sàn nhà, những mảnh thuỷ tinh bắn lên tung toé.

Cậu đứng dậy chĩa chai thuỷ tinh bị vỡ về phía tụi nó, thứ nước màu đỏ lúc nãy dính trên tóc và áo sơ mi của cậu, có vài giọt nhỏ xuống tựa như máu. Đôi mắt to tròn giờ chỉ còn u tối và căm phẫn nhìn thẳng vào đám người trước mặt khiến chúng sợ hãi vô thức lùi về sau.

Động vật ăn cỏ bị dồn tới đường cùng cũng sẽ biết cắn người.

Gia Bảo hét lên: “Biến hết đi!”

......................

Đăng Minh đã tới lớp rồi nhưng không thấy bạn cùng bàn của hắn đâu.

“Cái tên ẻo lả kia đâu rồi? Sắp chào cờ rồi sao nó còn chưa mang ghế xuống?” Lớp trưởng hỏi một đứa trong lớp.

“Không biết, hình như còn chưa đi học.”

“Còn đám của Đinh Mạnh thì sao? Hôm nay lại cúp chào cờ nữa hả? Lớp đã bị trừ cả đống điểm vì nhóm của cậu ta rồi.”

“Chịu thôi, nhà cậu ta có tiền ngay cả giáo viên cũng không dám nhắc.”

Đợi đến khi chào cờ thấy cả đám Định Mạnh đã vào xếp hàng mà Gia Bảo vẫn chưa tới. Đăng Minh đi đến cuối hàng hỏi nó: “Gia Bảo đâu?”

“Gia Bảo là ai? À… đó tên của cái thằng ẻo lả kia hả. Xém quên mất nó còn có tên.”

Đinh Mạnh cười khẩy: “Sao tao biết thằng ẻo lả đó ở đâu được?”

“Có lẽ đang chết ở một xó nào đó…” Đột nhiên cả người nó lạnh toát. Nó có cảm giác như ánh mắt của Đăng Minh đang xẻ đôi nó ra.

“Đăng Minh, cậu đi đâu vậy? Sắp chào cờ rồi.”

Đăng Minh bỏ hàng đi ra khỏi trường, đi qua con hẻm nhỏ hắn có linh cảm gì đó nên dừng lại. Cuối con hẻm Gia Bảo đang cuộn mình co ro lại một góc, nước màu đỏ dính trên áo cậu làm Đăng Minh sợ hãi.

“Gia Bảo!” Hắn vội vạng chạy về phía cậu.

Thấy có người gọi, Gia Bảo ngẩng đầu lên nhìn, mái tóc cậu bị nước làm cho bết dính vào trán, quần áo dính màu đỏ tươi, bị rách một lỗ trên đùi, thậm chí Đăng Minh còn nhìn thấy một vết bỏng gây ra bởi tàn thuốc. Gương mặt bầm tím mới hôm qua hắn thấy sắp lành khỏi, hôm nay lại có thêm một vết thương mới đậm màu hơn. Đằng sau đầu cậu có một chỗ tóc bị dính màu đỏ đặc sệt hình như đó thật sự là máu của Gia Bảo. Hai tay cậu đang cố nắm lấy vài mảnh giấy đã bị đốt thành tro. Cả người cậu run rẩy giống như một con vật nhỏ bị thương nặng đang thoi thóp chờ chết, trông yếu đuối, vô vọng, bất lực và đáng thương đến vô cùng.

Người này chẳng bao giờ xuất hiện trước mặt hắn với bộ dạng lành lặn cả…

Không hiểu sao đầu ngón tay của Đăng Minh cũng bất giác run lên, máu nóng chảy khắp thân hắn. Trước mặt Gia Bảo toàn là mảnh vỡ thuỷ tinh, Đăng Minh gạt những mảnh vỡ ra bước về phía cậu, hắn bước thật khẽ như sợ sẽ làm vật nhỏ trước mặt sợ hãi.

“Gia Bảo.” Đăng Minh nửa quỳ xuống trước mặt cậu, dịu dàng nói: “Cậu đứng dậy được không? Chúng ta đi bệnh viện nhé?”

Đôi mắt Gia Bảo ngập nước cứ như chỉ chờ gặp được Đăng Minh để tuôn trào. Cậu bật khóc trước mặt hắn như một đứa trẻ. Dù Gia Bảo có dùng tay dụi mắt như thế nào thì cũng không thể ngừng khóc mà chỉ làm gương mặt cậu trở nên lem luốc khó coi hơn.

Trái tim Gia Bảo quá tải rồi, cậu không chịu được nữa.

Đăng Minh cầm lấy tay cậu: “Đừng dụi mắt nữa, đỏ hết rồi.”

“Hôm nay tớ đã mặc một bộ đồng phục mới do tớ tự mua… đây là lần đầu tiên tớ được mặc đồ mới nhưng bây giờ đồ tớ dơ hết rồi… tiền của tớ cũng bị đốt hết…”

Hơi ấm từ tay Đăng Minh khiến tất cả hàng rào cảm xúc của Gia Bảo tan chảy, cậu khóc nấc thành tiếng trút hết những ấm ức trong lòng.

“Tớ… tớ bị bắt nạt… nếu tớ không nghe lời thì sẽ bị đánh… tớ không dám đánh trả vì đánh trả sẽ bị đuổi học.”

“Tớ muốn học tiếp… tớ muốn học thật tốt… tớ muốn đậu một trường cấp ba ở thủ đô… tớ…” Gia Bảo nghẹn ngào vừa nói vừa khóc khiến cậu không thở được.

Rồi bỗng nhiên có một vòng tay lớn dịu dàng ôm lấy cậu, vỗ về sau lưng cậu.

Cả người Gia Bảo nhơ nhớp nhưng Đăng Minh không chần chừ mà ôm lấy, hắn nghĩ Gia Bảo cần một cái ôm và ngay lúc này, hắn cũng muốn ôm cậu. Đó gần như là cái ôm đầu tiên Gia Bảo nhận được từ khi cậu có nhận thức.

“Đăng Minh… tớ muốn thoát khỏi nơi này… tớ muốn đến một nơi tốt hơn… nhưng mà tớ mệt rồi…” Gia Bảo oà lên, gần như là hét thật to để có thể nói ra thành lời.

“Vậy thì đi thôi Gia Bảo…”

Đăng Minh xoa nhẹ tấm lưng đang run rẩy của người trong lòng mình.

“Cậu sẽ làm được. Đừng sợ…” Trong chiếc ôm ấm áp, Gia Bảo nghe thấy Đăng Minh dịu dàng nói: “Để tôi làm bạn đồng hành của cậu nhé?”

Gia Bảo đã mắc kẹt trên đảo Thuỷ Hoa mười một năm, rồi Đăng Minh đến, trong con hẻm nhỏ không thấy cả ánh mặt trời đó hắn nói hãy để hắn làm bạn đồng hành của cậu, cùng cậu đi đến nơi tốt hơn…

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***