Tôi và Trần Thuật đã kết hôn ba năm, người ngoài đều nói chúng tôi ân ái xứng đôi.
Nhưng chỉ mình tôi biết, anh ấy ngủ ở phòng khách suốt ba năm qua.
Chưa từng chạm vào tôi dù chỉ một lần.
Tôi đặt đơn ly hôn lên bàn làm việc của anh ấy, muốn cho anh ấy được tự do.
Nhưng lại vô tình nhìn thấy cuốn nhật ký đang mở trên bàn.
[Hôm nay cô ấy tắm xong quên lấy quần áo. Tôi đã cố nhịn rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn không kiềm chế được mà giấu đi một chiếc. Hy vọng cô ấy không phát hiện.]
Tôi c.h.ế.t lặng.
Thì ra những chiếc nội y từng bị mất trước đây đều là do anh ấy lấy.
01
Giữa cuốn nhật ký trên bàn có kẹp một cây bút máy màu đen viền vàng.
Không phải cây bút tôi tặng Trần Thuật.
Nhưng chiếc nội y được nhắc đến trong nhật ký lại là món tôi vừa mua tuần trước.
Nghĩ kỹ lại, trong ba năm qua, số váy ngủ và nội y tôi bị mất đã lên đến hơn hai mươi món.
Tôi từng nghĩ do gió thổi bay mất.
Hoặc do đi du lịch rồi quên không mang về.
Nhất Phiến Băng Tâm
Chỉ duy nhất không bao giờ nghi ngờ Trần Thuật.
Bởi vì anh ấy luôn có tính cách lạnh nhạt, lãnh đạm.
Kết hôn xong, chúng tôi luôn giữ khoảng cách, tôn trọng lẫn nhau.
Khi nói chuyện với tôi, ánh mắt anh ấy chưa từng liếc đi chỗ khác dù chỉ một chút.
Sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ?
Nhưng tối qua, Trần Thuật nói vòi nước nóng ở nhà vệ sinh phụ bị hỏng.
Muốn mượn phòng tắm của tôi để tắm nhờ.
Trước sau chỉ khoảng nửa tiếng, lúc rời đi anh ấy còn lịch sự nói cảm ơn.
Tôi hoàn toàn không chút nghi ngờ.
Không ngờ rằng, là anh ấy lấy.
Nhưng đó là đồ lót của tôi, anh ấy đâu có mặc được, lấy để làm gì chứ?
Trong đầu bỗng hiện lên những hình ảnh không mấy hay ho.
Mặt tôi nóng bừng lên, không dám nghĩ tiếp.
Tôi rất muốn tiến lại xem những trang nhật ký phía trước viết gì.
Cũng muốn xông vào phòng khách, lục tung tủ quần áo của anh ấy.
Nhưng làm vậy thật không đúng chút nào.
Tôi cố giữ bình tĩnh.
Quyết định giả vờ như chưa từng thấy gì cả.
Quay người đóng cửa phòng làm việc lại.
Tờ đơn ly hôn cũng bị tôi nhét vào ngăn kéo bàn trang điểm.
Thật hay giả, thử một lần là biết ngay thôi.
02
Tối nay, Trần Thuật về nhà sớm.
Vừa bước vào, thấy phòng khách tối om, anh ấy gọi tôi một tiếng.
“Tống Cẩm Niên.”
Tôi gượng gạo bước ra khỏi phòng ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tung-buoc-tiep-can-em/1.html.]
“Anh về rồi à, tối nay em không nấu cơm.”
Trần Thuật vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, nghiêm túc như thường lệ.
Khi gọi tên tôi, lúc nào cũng đầy đủ cả họ lẫn tên.
Nhưng tôi đã đọc nhật ký của anh ấy!
Chỉ cần nghĩ đến việc anh ấy mang gương mặt thờ ơ này, lén lút làm chuyện đó với váy ngủ của tôi—
Tôi thật sự không dám nhìn thẳng vào anh ấy.
Anh ấy hoàn toàn không nhận ra điều gì bất thường, đưa cho tôi một chiếc túi quà màu xanh.
“Không sao, tiện ra ngoài ăn luôn.
“Đây là quà tặng cho em.”
Tôi đưa tay nhận lấy.
Lỡ để mu bàn tay chạm nhẹ vào đầu ngón tay anh ấy.
Tôi lập tức rụt tay lại.
Ánh mắt Trần Thuật tối đi trong thoáng chốc, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.
Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng tôi.
Món quà tôi chuẩn bị cho anh ấy là đơn ly hôn.
Còn anh ấy lại tặng tôi một chuỗi vòng cổ ngọc trai.
Tôi cố kìm nén cảm xúc rối bời, nhẹ giọng nói:
“Xin lỗi, em quên chuẩn bị quà cho anh rồi.”
May mà anh ấy không bận tâm.
“Không sao, anh cũng chẳng thiếu gì.
“Chuỗi vòng cổ này rất hợp với em, tiện tay mua thôi.”
Tôi khẽ nói lời cảm ơn.
Trần Thuật thản nhiên đáp:
“Không cần khách sáo. Em thu xếp một chút đi, anh đặt bàn nhà hàng.”
Tôi thay một chiếc váy nhung quây ngực, khoác thêm chiếc áo choàng lông.
Đeo sợi dây chuyền ngọc trai mà anh ấy tặng.
Bộ trang phục này không quá lòe loẹt, lại toát lên vẻ thanh lịch, sang trọng.
Khi mở cửa, Trần Thuật ngẩng đầu nhìn sang, rõ ràng sững người trong chốc lát.
Ánh mắt chạm nhau, tim tôi bỗng đập nhanh hơn.
Chưa kịp nói gì, anh ấy đã thu lại ánh nhìn.
“Đi thôi.”
Tôi nhìn theo bóng lưng lạnh nhạt của anh ấy, thầm nghĩ:
Để xem anh giả vờ được bao lâu.
Trong nhà hàng, nhiệt độ hơi cao, tôi vừa định cởi áo choàng.
Anh ấy bỗng ngẩng đầu, ánh mắt dán chặt vào tôi.
Ngũ quan của Trần Thuật sắc nét, đôi mắt sâu thẳm.
Vì đeo kính nên trông bớt phần sắc lạnh, lại tăng thêm chút nho nhã.
Nhưng lúc này, tôi lại thấy sự nguy hiểm ẩn sâu trong đôi mắt ấy.
“Sao… sao vậy?” Tôi ấp úng hỏi.
“Không có gì, anh ra ngoài hút điếu thuốc.”
Vừa rời đi, cảm giác ngột ngạt nãy giờ lập tức dịu bớt.
Lúc nãy tôi còn tưởng anh ấy sắp nổi giận với mình.