03
Trong bữa ăn, Trần Thuật nói anh ấy được nghỉ phép mấy ngày.
Hỏi tôi có muốn về thăm nhà không.
Thực ra, theo kế hoạch của tôi, là sẽ thẳng thắn với Trần Thuật, ký vào đơn ly hôn xong mới về nhà.
Sau khi gia đình tôi phá sản, tinh thần của bố tôi từng suy sụp nghiêm trọng.
Ông về quê thuê một căn nhà nhỏ, trồng hoa, chăm rau.
Dần dần cũng ổn định lại.
Bố tôi vẫn nghĩ rằng tôi và Trần Thuật sống rất hạnh phúc.
Chuyện ly hôn, tôi vẫn chưa dám nói với ông.
Nếu về cùng Trần Thuật, tờ đơn ly hôn đó đành phải gác lại thêm một thời gian nữa.
Trần Thuật đang chờ câu trả lời của tôi.
Tôi chỉ biết gượng cười, lấy hết can đảm đáp:
“Được thôi, nếu anh không bận thì cùng về nhé.”
Khi rời khỏi nhà hàng, Trần Thuật đứng trước cửa, không nhúc nhích.
Tôi nhìn anh ấy, thắc mắc hỏi:
“Anh để quên gì à?”
Ánh mắt anh ấy dừng lại trên bờ vai tôi, ánh nhìn mơ hồ khó đoán.
“Khoác áo choàng vào đi.”
Có lẽ nhận ra giọng mình quá cứng nhắc, anh ấy dịu giọng bổ sung thêm:
“Bên ngoài lạnh lắm.”
“…”
Tắm xong, tôi nhìn đống quần áo bẩn vừa thay ra.
Chợt nhớ đến chiếc áo lót mới bị mất.
Kiểu dáng cúp ngực, viền ren trắng tinh tế.
Tôi rất thích nó.
Không biết Trần Thuật đã giấu nó ở đâu.
Tôi cố ý để lại chiếc váy ngủ vừa thay trên ghế.
Tối nay Trần Thuật chắc chắn sẽ lại mượn nhà tắm.
Nếu chiếc váy ngủ biến mất, thì coi như có bằng chứng rõ ràng.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, Trần Thuật gõ cửa.
Vẫn là gương mặt lạnh nhạt ấy.
“Xin lỗi, tối nay anh lại phải mượn phòng tắm thêm lần nữa.”
Tôi cười với anh ấy, tỏ vẻ thoải mái:
“Không sao đâu, anh cứ dùng đi.”
Tiếng nước chảy trong phòng tắm khiến tôi có cảm giác từng giây từng phút trôi qua thật chậm chạp.
Một quyển sách đọc đi đọc lại vẫn chỉ dừng ở một trang.
Cuối cùng, Trần Thuật bước ra.
Vẻ mặt anh ấy bình thản, nhẹ nhàng nói:
“Ngủ sớm đi nhé, chúc ngủ ngon.”
“Ừm ừm, chúc ngủ ngon.”
Đợi anh ấy vừa đi khuất, tôi lập tức lao vào phòng tắm!
Quả nhiên!
Chiếc váy ngủ của tôi!
Mất! Tiêu! Rồi!
Tôi vừa xấu hổ vừa tức giận.
Hằm hằm bước tới trước cửa phòng khách của anh ấy.
Nhất Phiến Băng Tâm
Vừa định giơ tay gõ cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Bỗng nghe thấy bên trong vang lên vài tiếng rên rỉ bị đè nén.
Cái… cái gì cơ?!
Đừng nói là anh ấy đang—
Mặt tôi nóng bừng như sắp bốc cháy.
Sợ nhìn thấy cảnh ngượng ngùng.
Tôi đành quay lưng trở về phòng.
Cả đêm trằn trọc, suy nghĩ linh tinh khiến tôi mơ thấy một giấc mơ kỳ quái.
Trong mơ, Trần Thuật mặc đồ lót của tôi.
Hỏi tôi: “Nhìn có đẹp không?”
Tôi mắng anh ấy là đồ biến thái.
Anh ấy chỉ cười khẽ, đè tôi xuống, ghé sát tai thì thầm:
“Niên Niên, vậy em mặc đi.
“Mặc riêng cho anh xem, được không?”
04
Sáng hôm sau tỉnh dậy.
Tôi gượng gạo với hai quầng thâm to tướng dưới mắt.
Trần Thuật đã gọi điện cho bố tôi.
Nghe tin chúng tôi sắp về chơi vài ngày, bố tôi vui mừng nói sẽ thịt một con gà mái già để hầm canh.
Hai người trò chuyện rôm rả qua điện thoại, bầu không khí thân mật cứ như chúng tôi thực sự là một gia đình.
Tôi vừa dọn hành lý, vừa cảm xúc lẫn lộn.
Thật ra, Trần Thuật đối xử với tôi rất tốt.
Anh ấy ủng hộ tôi tiếp tục vẽ tranh.
Không vì đã giúp đỡ gia đình tôi vượt qua khó khăn mà đòi hỏi điều gì vô lý.
Ngược lại, anh ấy luôn tôn trọng tôi.
Bên ngoài ai cũng nói chúng tôi tình cảm sâu đậm, là cặp đôi mà ai cũng ngưỡng mộ.
Tôi cũng từng rung động trước anh ấy.
Nhưng anh ấy lại quy mọi sự quan tâm của mình là để báo ơn.
Tôi không thể không nghĩ rằng, có lẽ anh ấy chỉ coi tôi như em gái để chăm sóc.
Giữa chúng tôi, ngoài tờ giấy đăng ký kết hôn, chẳng có gì ràng buộc cả.
Nhưng bây giờ, chỉ cần nghĩ đến việc trong vali của anh ấy có thể đang giấu chiếc váy ngủ của tôi, tôi đã thấy tê hết cả da đầu rồi.
Sự nghiêm túc của anh ấy, hóa ra chỉ là giả vờ.
Tôi đóng vali lại, dẹp bỏ những cảm xúc rối bời trong lòng.
Quyết tâm, sau khi trở về từ nhà bố, sẽ chấm dứt cuộc hôn nhân nực cười này.
Trên đường về, phải lái xe gần sáu tiếng đồng hồ.
Trần Thuật bị nhẹ chứng sạch sẽ.
Vì thế, túi đồ ăn vặt lớn mà anh ấy mua cho tôi, tôi không đụng đến món nào.
Tôi nằm ở ghế sau chơi game.
Trần Thuật liếc nhìn tôi qua gương chiếu hậu.
“Không có món nào em thích à?”
Sai rồi.
Anh ấy mua toàn những thứ tôi thích.
Nhưng đây là xe của anh ấy, tôi vẫn muốn tôn trọng thói quen sạch sẽ của anh.
Thế là tôi cứng miệng nói:
“Ừm, em không đói.”
Giữa đường, Trần Thuật dừng xe ở trạm dịch vụ.
Tôi đi vệ sinh xong bước ra, thấy anh ấy đứng dưới tán cây long não, gọi điện thoại.
Ánh nắng xuyên qua những kẽ lá, chiếu lên người anh.
Bỏ áo vest ra, chỉ mặc mỗi chiếc sơ mi, trông Trần Thuật trẻ trung hơn hẳn.