Tôi nhắm chặt mắt, giả vờ như người vừa lên tiếng không phải mình.
Nhưng Trần Thuật lại tiến sát hơn.
Mùi hương dịu nhẹ từ sữa tắm hòa lẫn với nhiệt độ cơ thể anh ấy, khiến nó trở nên nồng nàn quyến rũ.
Trước giờ tôi chưa từng nhận ra, mùi hương này lại có thể khiến người ta suy nghĩ linh tinh đến thế.
Tôi nín thở, tiếp tục giả vờ ngủ.
“Cẩm Niên, em đã đọc cuốn nhật ký anh để trên bàn chưa?”
Tôi lập tức mở to mắt, hất chăn ra, vội vàng giải thích:
“Em không có, em không đọc!”
Ai ngờ vừa ngẩng đầu lên, lại chạm ngay vào ánh mắt sâu thẳm của anh ấy.
Lông mày anh khẽ nhíu lại.
“Chậc, không đọc sao?
“Vậy là do anh để chưa đủ rõ ràng rồi.”
Giọng điệu thất vọng này… là sao chứ?
Đây là ý gì? Muốn thẳng thắn luôn à? Không giả vờ nữa?
Anh ấy đang chủ động thừa nhận chuyện lấy trộm đồ của tôi sao?!
Tôi hất chăn ra, định bụng sẽ hỏi cho rõ ràng.
Nhưng không ngờ anh ấy lại đột ngột nắm chặt cổ tay tôi, giọng trầm khàn:
“Ba năm rồi, em vẫn sợ anh đến vậy sao?”
Vừa nói, anh ấy vừa cúi xuống, đè tôi xuống giường.
Giọng nói khàn khàn, ghé sát tai tôi thì thầm:
“Nhưng anh không muốn nhịn nữa.
“Cẩm Niên, anh nhịn đến đau rồi, không tin em sờ thử xem.”
06
Nhất Phiến Băng Tâm
Đầu ngón tay tôi chạm vào làn da nóng rực, mịn màng của anh ấy.
Tôi lập tức rút tay lại, mặt nóng bừng lên.
“Trần Thuật! Anh điên rồi sao?”
Tối nay, anh ấy vừa ăn vừa trò chuyện với bố tôi, uống thêm mấy chén rượu.
Đó là loại rượu ngâm tự làm của bố tôi, nồng độ rất cao.
Làn da trắng lạnh của anh ấy giờ đây ửng lên chút đỏ nhàn nhạt.
Ánh mắt mơ màng như phủ một lớp sương mỏng, nhìn tôi đầy tủi thân:
“Em không muốn chạm vào anh…”
Anh ấy đúng là say rồi.
Giọng điệu thất vọng ấy khiến tôi nổi hết cả da gà.
Tối nay, Trần Thuật đã hoàn toàn bỏ đi vẻ lạnh lùng thường ngày.
Sau khi tắm xong, mái tóc đen ngắn của anh ấy hơi rối, làm dịu bớt những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt.
Tháo kính ra, hàng mi dài khiến anh trông mong manh, dễ bị tổn thương.
Tôi nhớ lại những gì anh ấy viết trong nhật ký, liền thử thăm dò:
“Trần Thuật, anh uống nhiều rồi đúng không?”
“Không.”
“Vậy chiếc váy ngủ của em, có phải do anh lấy không?”
“Đúng, là anh lấy.”
“Anh lấy nó rồi làm gì?”
Trần Thuật chìm vào hồi ức, yết hầu khẽ chuyển động.
Giọng anh khàn khàn:
“Anh… làm vài chuyện không hay ho.”
Tôi không kìm được mà nhớ lại hôm đó, đứng ngoài cửa phòng khách, nghe thấy những tiếng thở dốc bị kìm nén.
Xen lẫn giữa đau đớn và khoái cảm.
Không cần đoán cũng biết anh ấy đang làm gì.
Mặt tôi bỗng đỏ bừng.
Lén viết nhật ký, lén lấy váy ngủ của tôi để tự giải tỏa.
Thích tôi thì sao không nói thẳng ra?!
Tôi nhất định phải nghe anh ấy thừa nhận bằng miệng.
Tôi giả vờ giận dữ, trừng mắt nhìn anh ấy:
“Rốt cuộc là chuyện không hay ho gì?”
Đôi mắt đen láy của Trần Thuật nhìn chằm chằm vào tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Anh ấy nhích lại gần, quỳ gối trên giường, chặn tôi ở đầu giường.
“Niên Niên, anh không nói được thành lời.
“Để anh… dùng hành động thay lời nói, được không?”
07
Làm, làm, làm.
Chỉ biết làm thôi!
Mặt tôi đỏ bừng, lập tức đẩy mạnh anh ấy ra.
Trần Thuật không kịp đề phòng, cả người ngã ngửa ra giường.
Hai tay chống ra phía sau để giữ thăng bằng.
Dưới ánh đèn ngủ vàng ấm, anh ấy ngẩng mặt lên, vẻ mặt sững sờ.
Lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội.
Cổ áo ngủ lỏng lẻo để lộ xương quai xanh và bắp n.g.ự.c rắn chắc bên dưới yết hầu.
Đường nét cơ thể rõ ràng, gọn gàng đầy quyến rũ.
Phối cùng gương mặt điềm đạm, thanh nhã ấy—
Thật quá mức chịu đựng rồi!
“Anh! Anh ra ngoài ngủ với bố em đi!”
Anh ấy cúi đầu, liếc nhìn xuống chiếc quần ngủ của mình, giọng chua chát:
“Niên Niên, anh như thế này… không tiện ra ngoài đâu.”
Tôi nhìn theo ánh mắt anh ấy—
Lập tức đỏ bừng mặt vì tức giận lẫn xấu hổ.
“Trần Thuật! Sao anh lại như thế hả?!”
Anh ấy thở dài một hơi:
“Anh vốn luôn như vậy, chỉ vì sợ làm em sợ nên mới ngủ phòng riêng.”
“Nhưng mà anh cũng không thể…”
…nhịn suốt ba năm như thế chứ!
“Xin lỗi. Nếu em không thích, anh sẽ kiểm soát bản thân.
“Tối nay là do anh bốc đồng vì uống rượu. Nếu cứ tiếp tục chạm vào em… có lẽ anh thật sự sẽ mất kiểm soát.
“Niên Niên, em ngủ trước đi nhé, anh ra nhà vệ sinh một lát.”
Tôi hiểu ngay lập tức, anh ấy định làm gì.
Chui tọt vào trong chăn, tôi không dám nhìn anh ấy nữa.
Nhưng anh ấy vẫn ngồi yên, không nhúc nhích, cứ nhìn chằm chằm về phía tôi.
Tôi thò đầu ra khỏi chăn, cau mày hỏi:
“Anh làm gì đấy? Đừng nói là muốn em giúp anh nhé?”
Cả người Trần Thuật cứng đờ, nuốt nước bọt.
“Được không?”
“Tất nhiên là không!”
Anh ấy im lặng một lát rồi nói:
“Vậy… em có thể cho anh mượn chiếc váy ngủ của em không?”
Đúng là giả vờ.
Còn giả vờ mãi!
“Chiếc váy lụa trắng hôm qua không phải đang ở chỗ anh sao?”
“Cái đó… anh lỡ tay làm rách mất rồi.”
“…”
Chỉ mới một đêm thôi mà!
Anh có gai nhọn trên người hay sao vậy?!
Tôi cau có, nghiến răng nghiến lợi:
“Trần! Thuật! Cái váy đó của em đắt lắm đấy!”
“Anh sẽ mua cái mới cho em, mua thật nhiều luôn—”
“Anh đừng có mơ! Em chỉ mang về có hai cái thôi!”
“Nhưng mà không có váy ngủ của em, anh thật sự rất khó…”
“Anh im đi! Đồ biến thái!”
Tôi thật sự không chịu nổi nữa, chui tọt vào chăn, lấy tay bịt kín gương mặt đang đỏ bừng của mình.
Nhưng tôi không biết rằng, Trần Thuật đứng cạnh giường, cả người như sắp tan vỡ.
Rất lâu sau, anh ấy mới thì thầm một câu:
“Xin lỗi.”