Từng Bước Tiếp Cận Em

Chương 5



08 

 

Đêm đó, Trần Thuật không chạm vào tôi. 

 

Anh ấy cũng không ra nhà vệ sinh. 

 

Chỉ co ro nằm ở cuối giường suốt đêm, thậm chí không lấy cả gối. 

 

Sáng hôm sau, anh ấy nói có việc gấp ở công ty cần giải quyết. 

 

Bảo tôi ở lại chơi thêm vài ngày. 

 

Bố tôi không biết giữa tôi và anh ấy đã xảy ra chuyện gì. 

 

Nhưng dù sao ông cũng là người từng trải. 

 

Mỗi lần Trần Thuật nói chuyện, ánh mắt đều dán chặt vào tôi. 

 

Còn tôi thì luôn cố tránh né ánh nhìn của anh ấy. 

 

Đợi Trần Thuật đi rồi, bố hỏi tôi có phải đã cãi nhau với anh ấy không. 

 

Tôi lập tức phủ nhận: 

 

“Không có đâu, con với anh ấy thì cãi nhau vì chuyện gì được chứ.”

 

Nhất Phiến Băng Tâm

Bố tôi vừa bóc đậu nành vừa nói: 

 

“Thằng bé Trần Thuật ấy, về đối nhân xử thế thì không có điểm nào để chê. 

 

“Nhưng bố thấy nó hình như chưa khai sáng trong chuyện yêu đương, giống hệt khúc gỗ.” 

 

Tôi hơi ngạc nhiên. 

 

Không ngờ bố tôi nhìn người cũng khá chuẩn. 

 

Ai đời một người bình thường lại không nói thẳng, cứ phải viết vào nhật ký cơ chứ? 

 

Đúng là một khúc gỗ chính hiệu. 

 

Thấy tôi trông có vẻ bực bội, bố tôi bật cười. 

 

“Năm đầu tiên đi làm, có một nữ giám đốc để ý nó, cố tình chuốc rượu cho nó say. 

 

“Đợi nó ngấm rồi, bà ta muốn đưa nó về khách sạn. 

 

“Con đoán xem nó nói gì?” 

 

“Anh ấy nói gì ạ?” 

 

Bố tôi nghiêm mặt, bắt chước vẻ mặt vô cảm của Trần Thuật. 

 

“Bà muốn ngủ với tôi? Bà thật ghê tởm. Bà xấu quá.” 

 

Tôi trợn tròn mắt, bật cười thành tiếng. 

 

“Anh ấy liều vậy luôn? Vậy chẳng phải đắc tội với khách hàng rồi sao?” 

 

Bố tôi cười, lắc đầu. 

 

“Đúng vậy, hợp đồng sắp ký đến nơi còn suýt bay mất. 

 

“May mà bố có mối quan hệ với hội đồng quản trị bên đó, ăn bữa cơm xoa dịu tình hình. 

 

“Nhưng mà nó cũng không phải dạng vừa, năm sau đã khiến nữ giám đốc đó mất chức.” 

 

Phong cách làm việc quyết đoán, dứt khoát của Trần Thuật, cả giới đều biết. 

 

Không trách được bố tôi luôn nói rằng, trong số những đứa trẻ mà ông từng giúp đỡ, Trần Thuật là người thành công nhất. 

 

Tôi cũng dần hiểu ra câu nói anh ấy nói với tôi vào đêm tân hôn— 

 

“Tống Cẩm Niên, em không cần cảm thấy có gánh nặng. 

 

“Năm đó chú Tống giúp anh một lần, bây giờ anh trả lại, cũng là điều đương nhiên. 

 

“Từ giờ anh sẽ ngủ ở phòng khách. Ngủ ngon.” 

 

Chỉ vài câu nói ấy, đã dập tắt sạch sẽ chút rung động nhỏ nhoi trong lòng tôi. 

 

Nhưng Trần Thuật xưa nay là người phân định rạch ròi giữa ân nghĩa và thù oán. 

 

Lần đầu tiên tôi gặp anh ấy, là lúc dẫn bạn về nhà chơi. 

 

Vừa hay bắt gặp Trần Thuật từ thư phòng của bố tôi bước ra. 

 

Cả người anh ấy toát lên vẻ thanh thuần của một chàng trai trẻ. 

 

Mặc đồng phục học sinh, cao ráo, gầy gò. 

 

Đôi mắt lạnh nhạt, mang theo sự kiêu ngạo, bất kham.

 

Anh ấy liếc nhìn tôi một cái, khẽ gật đầu rồi bước đi.

 

Bạn tôi hỏi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

 

“Soái ca đó là ai vậy?”

 

Tôi giấu đi ánh nhìn ngỡ ngàng của mình.

 

Nhún vai đáp:

 

“Tớ cũng không biết.”

 

Sau đó, tôi lén hỏi bố.

 

Bố bảo đó là một học sinh mà ông từng hỗ trợ, được học bổng nên đến để trả tiền.

 

Nhưng bố tôi không nhận.

 

Lúc đó tôi còn đùa:

 

“Đúng là người có khí phách.”

 

Về sau, anh ấy đỗ vào trường Đại học A, lại đến nhà tôi để trả tiền.

 

Bố tôi vẫn kiên quyết không nhận.

 

Khi ấy tôi đã nghĩ:

 

Trần Thuật đúng là người bướng bỉnh, sợ nhất là mang ơn người khác.

 

Nhưng bố tôi lại nói:

 

“Thằng bé này sau này nhất định sẽ làm nên chuyện lớn.”

 

Và quả đúng như vậy.

 

Mớ hỗn độn của gia đình tôi cuối cùng chính là do Trần Thuật giải quyết.

 

Tôi biết ơn anh ấy.

 

Nhưng từ tận đáy lòng, tôi cũng có chút dè chừng.

 

Bố tôi thở dài:

 

“Niên Niên, bố già rồi. 

 

“Con và Tiểu Thuật đến được với nhau, bố thật lòng rất vui. 

 

“Nhưng nếu con không hạnh phúc, bố không muốn con phải gánh món nợ ân tình này thay bố. 

 

“Nếu không sống nổi với nhau, thì đừng gượng ép. 

 

“Bố chỉ mong con gái yêu của bố được hạnh phúc trong hôn nhân thôi.”

 

Mắt tôi cay xè, tôi quay đầu đi chỗ khác.

 

“Ai nói con không hạnh phúc chứ, con sống rất tốt mà.”

 

Chẳng qua chỉ là một người đàn ông ngoài mặt nghiêm túc, bên trong nhát gan, có tí tình cảm lại chỉ dám viết vào nhật ký.

 

Tôi phải gặp trực tiếp anh ấy để hỏi cho rõ ràng:

 

Rốt cuộc anh nghĩ gì?

 

Hoặc là chia tay, hoặc là ở bên nhau như một cặp vợ chồng bình thường.

 

Tôi không muốn tiếp tục sống mơ hồ như thế này nữa.

 

09 

 

Tôi giấu Trần Thuật, tự đặt vé máy bay về trước. 

 

Nhưng hoàn toàn không ngờ tới— 

 

Vừa đáp xuống sân bay, trời đã đổ mưa như trút nước. 

 

Tôi đang gọi xe thì điện thoại reo lên. 

 

Là Trần Thuật. 

 

“Niên Niên, bố nói em về rồi à?” 

 

Chết tiệt! 

 

Bố tôi “bán đứng” tôi rồi! 

 

Tôi lắp bắp, cố nghĩ cách giải thích: 

 

“À… đúng vậy… em… cái đó…” 

 

Anh ấy ngắt lời: 

 

“Em chờ anh ở sân bay nhé, anh đến ngay đây.” 

 

“… Được thôi.” 

 

Cuộc gọi kết thúc. 

 

Tôi nhìn qua lớp kính trong suốt, bóng cây đong đưa trong màn mưa xối xả.