Vài ngày trôi qua, ta cùng Cố Hoài Triệt trở về cuộc sống như trước kia.
Đêm khuya, hắn áy náy nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, ánh mắt đầy vẻ đau lòng, hắn nói: “Nếu ta không rời đi, nàng đã không phải chịu đựng nhiều khổ sở đến vậy.”
Mấy ngày qua, ta lại phát bệnh thêm một lần, hắn là thần y nhưng chỉ có thể bối rối canh giữ bên cạnh, đến mức vành mắt đỏ hoe.
Vì sức khỏe của ta, hắn ngày đêm nghiên cứu dược phương, ta cuối cùng không còn ho ra máu, nhưng thân thể vẫn yếu ớt.
Một ngày trời quang mây tạnh, ta dẫn Tiểu Thúy ra khỏi phủ, định chọn quà sinh thần cho Cố Hoài Triệt, không ngờ lại gặp Hứa Gia Hòa.
Nàng vận nam trang, chiếc quạt xếp trong tay nhẹ nhàng nâng cằm ta lên, giọng điệu lạnh lẽo vô cùng: “Thẩm tiểu thư thông minh như vậy, hẳn nên biết rõ, người nào có thể đụng vào, người nào không nên đụng đến, đúng không?”
“Nhưng Cố lang, là phu quân của ta.” Ta lặng lẽ nhìn nàng, đôi mày khẽ điểm một nụ cười.
Cố Hoài Triệt tưởng rằng mọi chuyện hắn làm đều hoàn mỹ, nhưng ta không phải kẻ ngốc.
Những sát thủ mà Hứa Gia Hòa phái đến đều bị hắn xử lý gọn gàng.
Người xưa có câu, “không sợ trộm cắp, chỉ sợ trộm nhớ.”
Nếu ta không xuất hiện, nàng như chó cùng đường, e rằng sẽ đưa tay hại đến phụ thân ta, vậy thì không hay chút nào.
Sáng nay, ta đã cảm nhận được sự kiên nhẫn của Cố Hoài Triệt với nàng dần dần cạn kiệt, giờ chính là lúc ta muốn đ.â.m thủng lớp giấy mỏng này.
Người đã muốn g.i.ế.c ta, chẳng lẽ ta còn ngây ngốc không nhận ra sao?
“Thẩm tiểu thư, ngươi nói xem, nếu ta g.i.ế.c ngươi, Cố Hoài Triệt liệu có trách ta không?”
Ánh mắt nàng hờ hững, lưỡi d.a.o bật ra từ quạt xếp, sắc bén lóe sáng.
Chính lúc đó, Cố Hoài Triệt xuất hiện.
Một làn bột thuốc không màu không mùi được rắc ra, miệng mũi ta bị che kín, không hít phải chút nào.
“Cố Hoài Triệt, ngươi dùng thuốc với ta!?” Hứa Gia Hòa không dám tin, vành mắt đỏ hoe.
“Nương nương, ta đã nhẫn nhịn đủ rồi.”
“Ngày trước, Cố mỗ đối với nương nương chỉ là lòng cảm kích, nếu nương nương hiểu lầm, Cố mỗ tại đây xin lỗi.”