Cố Hoài Triệt lạnh lùng nhìn nàng, không quan tâm đến nỗi đau trong ánh mắt nàng.
Nếu là phu nhân của người khác nghe được những lời này, chắc hẳn sẽ cảm động đến chết, nhưng đáng tiếc, ta chỉ thấy nực cười.
Nhẫn nhịn ư? Sự nhẫn nhịn của hắn là trơ mắt nhìn nàng nhiều lần hạ sát thủ với ta, che giấu, bao dung, cuối cùng đến khi ta sắp c.h.ế.t mới ra tay ngăn cản sao?
Thật nực cười làm sao!
“Thẩm Tư Dao, ngươi cố ý.” Hứa Gia Hòa không ngốc, thậm chí rất thông minh.
Từ nhỏ nàng luôn thuận buồm xuôi gió, tự cho rằng thứ nàng muốn đều là của nàng.
Nhưng Cố Hoài Triệt không chỉ cưới vợ, còn vì người vợ đó mà g.i.ế.c người của nàng, làm sao nàng có thể cam lòng?
Nàng ngày đêm chờ đợi, cuối cùng tìm được cơ hội, muốn trừ khử ta để Cố Hoài Triệt vẫn thuộc về nàng.
Nhưng nàng không ngờ, lại bị ta tính kế, phản công một chiêu.
Nhìn ánh mắt tràn đầy ác ý của nàng, ta mỉm cười: “Nương nương nói đùa rồi, chẳng qua chỉ là lấy răng trả răng, sao có thể gọi là tính kế chứ?”
Người bên cạnh khẽ ngẩn ra, ánh mắt nhìn ta đầy lạ lẫm.
Trong lòng hắn, ta chỉ là một mỹ nhân bệnh tật, yếu đuối, có chút tính khí, nhưng không biết tính toán.
Nhưng người hiền lành khi bị ép vào đường cùng, cũng trở nên tàn nhẫn.
Nói xong, ta hất tay Cố Hoài Triệt ra, ngay lúc đó hắn ôm lấy ngực, ngã xuống đất.
Bột thuốc trong tay hắn bị ta lau sạch không còn.
Cùng lúc ấy, cánh cửa lớn bị đẩy ra, một bóng dáng trong hoàng bào hiện lên trước mắt.
Người đó nhìn Hứa Gia Hòa đang ngã dưới đất, khẽ nhếch môi: “Hoàng hậu khiến trẫm vất vả tìm kiếm…”
Sắc mặt Hứa Gia Hòa lập tức tái nhợt, ta lặng lẽ lùi về sau, nhìn nàng với vẻ e dè.
Lính tráng bao vây nơi này, người của Hứa Gia Hòa cũng bị khống chế, giờ đây nàng đã không còn đường thoát.