Tương Ngộ
“A Dao, nàng tỉnh rồi.”
Ta chân trần bước xuống giường, từng bước tiến lại gần hắn. Hắn vẫn cúi đầu, không dám nhìn ta lấy một lần.
“Những gì ngươi làm, ta đều biết.”
Không phải câu hỏi, mà là khẳng định. Ta cúi đầu, hơi nước bốc lên từ nồi thuốc làm mờ mắt ta, khiến ta không nhìn rõ người trước mặt.
“Đúng vậy.”
Hắn ngừng tay thêm củi, giọng nói trầm xuống.
“Hoàng hậu g.i.ế.c vua, ta và bệ hạ đã diễn một màn kịch.”
“A Dao, người trong lòng ta, chỉ có nàng.”
Hắn cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn ta, tình yêu trong mắt không cách nào che giấu, sự áy náy bao trùm lấy hắn, khiến hắn phải ngước nhìn ta.
Ta nhìn khuôn mặt quen thuộc của hắn, khẽ cười một tiếng: “Vậy nên việc bỏ rơi ta, cũng là một phần kế hoạch của các ngươi đúng không?”
“Không phải…”
Hắn khựng lại, ánh mắt càng thêm sâu sắc hối lỗi.
“Xin lỗi, A Dao. Nàng thuần khiết, thiện lương, ta không muốn nàng bị cuốn vào những chuyện này.”
Hắn định nắm lấy tay ta, nhưng ta lùi lại, tránh xa.
Bàn tay hắn khựng lại giữa không trung, giọng nói khàn đặc: “A Dao, nàng vẫn không chịu tha thứ cho ta sao?”
Ta khẽ cười, không nhịn được bật cười thành tiếng, ánh mắt tràn đầy sự chế giễu.
“Dựa vào cái gì mà ta phải tha thứ cho ngươi?”
“Ngươi muốn tính kế ai, ta không quan tâm. Nhưng ngươi đã không làm được điều mình hứa, đó là lỗi của ngươi!”
“Ngươi không muốn ta biết những điều này, nên mới mặc sức tổn thương ta, cuối cùng lại nói rằng, ngươi có nỗi khổ tâm.”
“Cố Hoài Triệt, ngươi cho rằng bản thân mình vĩ đại lắm sao? Ta đau đến không thở nổi, liên tục nôn ra máu, đó là cách ngươi bảo vệ ta ư?”
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com