Tương Ngộ
“Cuối cùng, kế hoạch của các ngươi thành công, mọi người đều vui vẻ, chỉ có ta là kẻ bị tổn thương.”
Nước mắt rơi không ngừng, nhưng ánh mắt ta nhìn hắn ngày càng lạnh lẽo. Ta từng mong hắn trở về, từng mong hắn ở bên ta.
Nhưng điều ta chờ được, chỉ là sự lạnh nhạt của hắn, là cảnh hắn ôm người khác vội vã rời đi, là câu nói: “Ta không muốn nàng bị cuốn vào.”
Thật buồn cười làm sao. Ta chưa từng chấp nhận bị giấu diếm, cũng không muốn trải qua những hiểu lầm như trong sách.
Mọi người đều muốn “gương vỡ lại lành”, nhưng chẳng ai biết rằng, chiếc gương đó liệu có thể trở lại như ban đầu, không một vết rạn.
Nỗi đau ta chịu, chẳng ai gánh thay được.
Ta vốn không muốn trách hắn, nhưng con người vốn dĩ ích kỷ.
Ta không thể chấp nhận việc hắn đưa ta lên thiên đường trong một giây, rồi ngay lập tức đẩy ta xuống địa ngục.
Chỉ một câu “vì muốn tốt cho nàng” liền muốn xóa sạch mọi chuyện đã xảy ra, ngươi nằm mơ sao?
Bầu không khí đột nhiên trở nên im lặng.
Bàn tay hắn buông thõng, vô tình làm đổ nồi thuốc, nước sôi b.ắ.n vào tay, khiến một mảng da đỏ rực.
Hắn không nhúc nhích, dường như không cảm thấy đau đớn.
Ta đưa tay lau nước mắt, không chút do dự quay lưng rời đi, để lại một câu: “Nhớ ký vào giấy hòa ly.”
“Ít nhất hãy để ta chữa khỏi bệnh cho nàng…”
Khi ta mở cửa, cuối cùng hắn cũng lên tiếng, trong giọng nói mang theo sự cầu xin.
Ta không quay đầu, chỉ thản nhiên đáp: “Không cần chữa.”
Sống lâu trăm tuổi gì đó, thôi bỏ đi, sớm c.h.ế.t sớm siêu thoát.
Ta vốn không nên sống đến giờ phút này. Hai năm mạng sống hắn cho ta, ta sẽ dùng chút thời gian còn lại để kiếm tiền, trả lại cho hắn.
Sự tốt đẹp của hắn, ta không muốn nhận thêm chút nào, cũng không muốn có bất kỳ mối liên hệ nào với hắn nữa.
Có những nút thắt, vĩnh viễn không thể cởi bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com