Tương Ngộ

Chương 2



Giờ đây ta đã mười tám tuổi, vượt qua tuổi mười sáu một cách an toàn.

Nhìn lại diễn biến câu chuyện, tất cả đã kết thúc.

Nam phụ ẩn cư nơi thôn dã, nam nữ chính cùng cai trị thiên hạ.

Ta tưởng rằng hắn đã thoát khỏi mạch truyện, thật sự yêu ta.

Tình yêu của hắn nồng cháy đến mức ta không thể tránh né, trái tim vốn đóng kín cũng từng chút một bị mở ra.

Nhưng khi ta vừa dám đối diện với trái tim mình, trời xanh lại đùa cợt với ta.

Đây là lần phát bệnh cuối cùng của ta, Cố Hoài Triệt nói, sau lần này, ta sẽ khỏi hoàn toàn.

Nếu bệnh khí không được trừ tận gốc, ta sẽ bị phản phệ.

Hắn ngày đêm lo lắng, thậm chí hôm qua còn ghé tai ta khẽ nói: “A Dao, đợi nàng khỏi bệnh, chúng ta động phòng được không?”

Ta ngượng đỏ mặt, nhẹ nhàng chạm vào môi hắn.

Vậy mà hôm nay, hắn không chút do dự bỏ lại ta trong cơn phát bệnh, chỉ để giải độc cho nữ chính.

Nhưng trong cung có bao nhiêu ngự y, sao lại thiếu một người như hắn?

2

Trước mắt mơ hồ, đến khi hồi thần, đã có người đặt tay lên mạch của ta.

Lòng chợt ấm lại, ta nghiêng đầu nhìn người đó, nhưng chỉ đành thất vọng mà cúi đầu, lời gọi “Cố lang” cuối cùng vẫn nuốt vào.

“Tiểu thư, nô tỳ đã mời Thanh Lão đến, người sẽ nhanh chóng không sao đâu.” Tiểu Thúy an ủi, nhưng ta biết, điều đó vô ích.

Quả nhiên, Thanh Lão thu tay, chỉ để lại một câu: “Lão phu vô năng.”

“Thanh Lão, ngài là đại phu giỏi nhất của Thanh Y Đường, sao ngay cả giảm đau cũng không làm được?” Tiểu Thúy cất lời, có chút trách cứ.

Ta giữ tay nàng lại, áy náy nhìn Thanh Lão, may thay ông hiểu nàng vì lo lắng nên rối trí, không để tâm.

“Nô tỳ sẽ đi mời người khác…” Tiểu Thúy cắn răng, muốn rời đi, nhưng ta lắc đầu ngăn lại.

“Đừng đi nữa, chỉ cần chịu đựng thêm hai canh giờ.” Nếu có thể chữa khỏi ta, đã không ai đoán định rằng ta không qua nổi tuổi mười sáu.

Cố Hoài Triệt đã cứu ta, nhưng nay, hắn lại đẩy ta vào địa ngục.

Nếu đã biết trước ngày này, sao còn cứu ta làm gì?

Mấy ngày trôi qua, cơ thể ta lại trở về tình trạng “ba bước ho ra máu, năm bước liền ngất”.

Nằm trên ghế mây, sắc mặt ta vẫn tái nhợt, lồng n.g.ự.c mơ hồ đau đớn.

Ánh nắng ấm áp, nhưng ta chẳng cảm nhận được chút nào, cho đến khi người hầu báo rằng, Cố Hoài Triệt đã trở về.

Lòng ta khẽ gợn sóng, ngẩng mắt nhìn, chỉ thấy hắn ôm một nữ tử áo xanh bước vào phủ, không liếc mắt đến ta.

“Tiểu thư, cữu gia hắn…” Tiểu Thúy tức giận không chịu nổi, định đuổi theo, nhưng bị ta kéo lại.

Hơi thở ta bỗng ngập tràn vị tanh, ta mạnh mẽ kéo Tiểu Thúy rời khỏi đó.

Có lẽ nàng không biết đó là ai, nhưng ta thì biết rõ.

Người luôn thích mặc áo xanh bất kể thời gian, địa điểm, ngoài nữ chính, còn có thể là ai nữa?

Trở về viện, ta không kìm được mà phun ra một ngụm máu, Tiểu Thúy cuống đến đỏ mắt:


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com