“Tiểu Thúy, không được đi, hắn cũng không còn là cữu gia của ngươi.” Ta giữ c.h.ặ.t t.a.y nàng, không cho phép nàng đi tìm Cố Hoài Triệt.
Hắn đã biểu hiện rõ ràng như vậy, ta hà tất tự chuốc khổ vào mình?
“Nhưng cữu gia trước kia, rõ ràng rất để tâm đến tiểu thư…”
Tiểu Thúy nói không sai, Cố Hoài Triệt đã từng để tâm đến ta, điều đó ta nhìn thấy rõ, nhưng tiền đề là khi nữ chính không sao cả. Hiện tại, so với nàng ấy, ta chẳng là gì.
Ta vẫn nhớ những năm qua, những ái muội và rung động.
Lần đầu gặp gỡ, là trong đêm tân hôn của chúng ta.
Khi khăn voan bị vén lên, ta đã nói rõ ràng, hắn chữa bệnh cứu người, ta chỉ là vợ hữu danh vô thực.
Hắn lại cười, đặt tay lên mạch của ta, giọng ôn nhu: “Đã thành phu thê, sao lại là hữu danh vô thực được?”
Ta nói rằng ta sống không qua được tuổi mười sáu, nụ cười hắn lại càng rạng rỡ.
Sau đó, hắn không nói gì thêm, nhưng bệnh của ta từng chút một biến mất.
Ta từng đưa hắn vàng bạc, coi như báo đáp, nhưng hắn lại nguyên vẹn trả lại, lần nào cũng mang đến cho ta ít lễ vật.
Có khi là vòng tay, trâm cài, hoặc bánh ngọt, hay những vật hiếm lạ.
Hắn luôn khiến ta vui lòng, nhưng khi nhận ra trái tim mình rung động, ta bắt đầu trốn tránh, giữ khoảng cách.
Hôm ấy trời mưa lớn, hắn đứng trong mưa, không ngừng gọi “A Dao”, trong tay vẫn ôm chặt hộp bánh hoa quế mang đến cho ta.
Lòng ta mềm đi, nghĩ rằng câu chuyện đã kết thúc, bèn mở cửa.
Hắn ôm chặt lấy ta, đôi mắt đỏ hoe, trịnh trọng hứa hẹn một đời một kiếp.
Khi ấy, ánh mắt hắn ngập tràn yêu thương, ta đã nghĩ, chúng ta thật sự có thể.
Nhưng tiếc thay, ta cuối cùng vẫn sai rồi.
3
“Vậy tiểu thư, chúng ta có nên về nhà không?” Tiểu Thúy khẽ thở dài, cũng hiểu rõ ý tứ của ta.
“Ta nhớ phụ thân rồi.” Ta giơ tay lau vết m.á.u nơi khóe môi, liền bảo Tiểu Thúy mang giấy bút tới.
Ta không muốn dây dưa, cũng chẳng muốn tranh giành, kẻ qua đường như ta, sao có thể so bì với nữ chính.