Tương Ngộ
Khi ta đến trước viện của Cố Hoài Triệt, ngoài cửa đã có thêm hai gã thị vệ.
Chữ “Thanh” chói mắt trên áo họ khiến ta biết rõ, đó là người của nữ chính Hứa Gia Hòa.
Chưa kịp phản ứng, một thanh kiếm sắc đã đặt ngang cổ ta, một vết m.á.u mảnh lập tức hiện lên.
“Tiểu thư!” Tiểu Thúy trừng mắt nhìn kẻ đó, muốn lao tới đẩy ra, nhưng ta giữ chặt nàng lại.
“Cố Hoài Triệt là phu quân của ta.”
Lời vừa dứt, thanh kiếm mới biến mất, nhưng bọn họ vẫn chắn trước cửa, giọng lạnh lùng:
“Cố thần y không cho phép bất kỳ ai vào.”
Ta đứng ngẩn tại chỗ, trong lòng dâng lên nỗi cay đắng.
Trước kia, viện của hắn, ta có thể tùy ý ra vào.
Dù có nhiều quý nhân đến chữa bệnh, người canh gác cũng không ít, nhưng mỗi lần, hắn đều đặc biệt căn dặn: “Phu nhân của ta, không cần ngăn cản.”
Hắn từng nói rằng, bất kể thời gian hay địa điểm, chỉ cần ta muốn, đều có thể vào.
Nhưng giờ đây, hắn lại nói “bất kỳ ai”.
Trong đó, cũng bao gồm cả ta.
Ba năm tình cảm, dù không sâu đậm, nhưng lại khắc cốt ghi tâm.
Sự thay đổi trước sau quá lớn khiến tim ta đau nhói.
Nhìn ánh mắt lạnh lùng của thị vệ, ta nuốt ngược nước mắt, khẽ lui về sau, “Quấy rầy rồi.”
Tiểu Thúy lớn lên cùng ta từ nhỏ, sao có thể không hiểu ý ta?
Dẫu lòng không cam, nàng vẫn im lặng đi theo, cùng ta chờ ngoài viện.
Mặt trời gay gắt, ta cảm thấy thân thể lảo đảo, nhưng ta không thể rời đi.
Ta sợ mình sẽ d.a.o động, sẽ muốn ở lại.
Dẫu trước mắt mơ hồ, ta vẫn đứng tại chỗ.
Ta không biết đã đợi bao lâu, có lẽ đến lúc hoàng hôn, mới thấy bóng dáng Cố Hoài Triệt.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com