1
Lúc ta được đưa vào tướng phủ, mới chỉ mười tuổi.
Phụ mẫu nhận năm mươi lượng bạc, hai người vừa lau nước mắt vừa quay đầu lại nhìn ta.
Về sau, mẫu thân còn chạy trở lại, ôm chặt lấy ta vào lòng:
“Chiêu Chiêu, nếu con bị ấm ức, thì viết thư cho mẫu thân. Mẫu thân sẽ trả lại bạc rồi đến đón con về.”
Ta ngơ ngác gật đầu.
Ta không trách họ.
Ta biết họ khó khăn thế nào.
Trong thôn hạn hán mấy năm liền, ruộng không thu được hạt lúa nào.
Chúng ta phải sống.
Thế nên khi người tướng phủ tìm đến, ta đã bước lên trước, nói mình tình nguyện.
Ở tướng phủ chỉ cần được ăn no là đủ rồi, một mình ta chịu khổ còn hơn cả nhà bị đói.
Vị bá bá dẫn đầu là quản gia của tướng phủ, ông ấy xoa đầu ta, mỉm cười:
“Sẽ không bị ấm ức đâu, tiểu thiếu gia nhất định sẽ thích Chiêu Chiêu.”
Ông ấy nắm tay ta, dắt ta lên ngựa.
Đó là lần đầu tiên ta cưỡi ngựa, thật cao, suýt nữa thì không lên nổi.
Quản gia bá bá bế ta lên, ông ấy nói:
“Ngựa có linh tính, con đối xử tốt với nó, nó sẽ nghe lời con.”
Vậy nên ta cúi người, vỗ nhẹ đầu con ngựa:
“Ngựa ngoan nhé, phải nghe lời ta đó.”
Quản gia bá bá bật cười.
Tướng phủ ở kinh thành, đường núi xa xôi.
Quản gia bá bá sợ ta buồn chán, bèn lải nhải kể chuyện về tiểu thiếu gia của ông ấy.
Tiểu thiếu gia là con một của tướng phủ, phong thần tuấn lãng, chỉ là không thích cười, nên nhìn có vẻ lạnh lùng.
Tiểu thiếu gia thân thể yếu ớt, không học được võ công, sau khi sức khỏe có chút chuyển biến tốt, lại ngã ngựa mà mù.
Nhưng tiểu thiếu gia rất thông minh, kinh sử thuộc lòng, binh pháp càng nắm rõ như lòng bàn tay.
“Thật đáng thương quá.”
Ta cưỡi trên con ngựa Hồng Tông mới thuần phục, không nhịn được thốt lên.
Quản gia ngẩn người.
“Hiểu binh pháp như vậy, chắc hẳn rất muốn ra chiến trường, chỉ tiếc thân thể không cho phép…”
Quản gia nghe ta lẩm bẩm, im lặng hồi lâu mới nói:
“Chiêu Chiêu cũng thông minh lắm, nhưng những lời như vậy sau này đừng nói nữa.”
2
Chúng ta đi mất năm sáu ngày mới đến tướng phủ.
Ta rất muốn giữ lại con ngựa hồng, nhưng quản gia lắc đầu, nói phải đưa nó về chuồng ngựa, ta ở hậu viện, về sau cũng không cần dùng đến.
Ta hơi thất vọng, buồn bã mà bước vào tướng phủ.
Người trong phủ dường như không có phản ứng gì lớn, nhìn thấy ta cũng coi như không thấy.
Chỉ có một tỷ tỷ đến đón ta.
Tỷ ấy dẫn ta đến sân của tiểu thiếu gia, nơi đó giăng đèn kết hoa, lồng đèn đỏ bay bay, như con chim nhỏ.
Tỷ ấy nói:
“Về sau, nô tỳ sẽ hầu hạ tiểu thư. Nô tỳ tên là Thải Vi.”
Thải Vi lấy ra một bộ giá y đỏ cho ta thay.
Bộ giá y đó rất tinh xảo, hạt châu trên đó lấp lánh, tơ vàng thêu thành hình một con phượng hoàng ngũ sắc, sống động như thật, như thể sắp bay khỏi áo.
Quần áo đẹp như vậy mặc lên người, ta lại chẳng vui nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nếu có thể bán đi đổi lấy tiền thì tốt rồi, như vậy người trong làng sẽ có cơm ăn.
Ta thầm nghĩ.
Thải Vi thấy ta không vui, tưởng rằng người trong phủ quá lạnh nhạt khiến ta không biết phải làm sao, nên an ủi:
“Chiêu nương đừng giận, chuyện xung hỉ này vốn là ý của phu nhân, lão gia và thiếu gia đều không đồng ý, nên người trong phủ mới khó xử, đành vờ như không thấy.”
Thấy nàng hiểu lầm, ta cũng không biết giải thích sao cho phải. Nếu nói là ta muốn đem giá y đi bán, chẳng phải bị cười c.h.ế.t sao?
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Vậy nên ta chỉ đành im lặng chấp nhận.
Thải Vi dẫn ta vào phòng của thiếu gia.
Cửa sổ trong phòng đóng kín, mấy ngọn nến đỏ đang cháy.
Trong phòng bài trí đơn giản, một giường, một bàn, một ghế, ngoài ra không còn thứ gì khác.
Nếu không có màu đỏ điểm xuyết, trông chẳng khác gì nhà ta, đều là một mảnh trống rỗng.
Cảm giác quen thuộc ấy khiến ta bỗng không còn căng thẳng, bèn lấy hết dũng khí bước lên.
Một nam nhân ngồi bên giường, hắn mặc y phục tân lang, trên mắt buộc dải lụa đỏ.
Đẹp quá, ta thầm thốt lên trong lòng.
Giống như đứa trẻ trong tranh Tết, chỉ là da trắng bệch, không mấy tươi tắn.
“Ngươi là phu quân của ta sao?”
Phu quân là quản gia dạy ta gọi như vậy, ông bảo phải gọi tân lang là “phu quân”.
Người đó không trả lời.
“Ngươi tên gì thế?” Ta lại hỏi, còn tiến lên ngồi cạnh hắn.
Hắn dường như cảm nhận được hơi thở của ta, im lặng hồi lâu, giọng hơi khàn vang lên bên tai:
“Triệu Phùng Sinh.”
Giọng cũng hay, tên cũng đẹp.
Ta rất hài lòng với vị phu quân này.
Thế là ta nói:
“Sau này phu quân của ta chính là Triệu Phùng Sinh rồi.”
Hắn hơi cứng đờ, không nói gì.
Thậm chí còn quay đầu né tránh.
Ta hơi buồn.
Phu quân đẹp như vậy mà lại không thích ta thì biết làm sao.
Ta chợt nhớ lại lời quản gia: “Ngựa có linh tính, con đối tốt với nó, nó sẽ nghe lời.”
Người còn có linh tính hơn nữa.
Thế là ta ghé sát Triệu Phùng Sinh, một mùi t.h.u.ố.c đông y nhàn nhạt xộc vào mũi.
Ta xoa đầu hắn, nói:
“Phu quân ngoan, về sau phải nghe lời ta nhé.”
Thân thể hắn cứng đờ thêm chút nữa.
Mặt hắn đỏ lên, lan đến tận vành tai, như ánh chiều tà nhuộm đỏ mây trời, lan ra từng đợt như sắc phấn vẽ hoa.
Hắn khẽ quay đầu nhìn ta:
“Ngươi tên là gì?”
“Lâm Chiêu Đề.” Tên ta không hay bằng hắn.
Nhưng hắn dường như rất thích tên ấy, lặp lại ba lần, rồi nói:
“Lâm Chiêu Đề… ta nhớ rồi.”
Ngoài cửa, ve kêu râm ran, cái oi nồng mùa hè khiến người dễ buồn ngủ.
Đêm đó, ta ngủ cùng hắn trên một chiếc giường.
Giường trong tướng phủ to thật, chăn cũng mềm quá.
Ta ngủ rất ngon, rất sâu.