Tướng Quân

Chương 2



Còn Triệu Phùng Sinh thì có vẻ không ngủ được, hắn đặt chăn ngang giữa, chỉ đắp một cái áo.

 

Nửa đêm, ta mơ thấy gà quay, đói tỉnh dậy, thấy hắn đang run vì lạnh.

 

Thế sao được?

 

Ta kéo chăn ra, ôm lấy hắn, rồi đắp chung chăn lại.

 

Thân thể hắn chấn động, muốn gỡ ra, nhưng phát hiện sức ta mạnh đến đáng sợ.

 

“Ngươi đừng sợ, nhà ta có một con ch.ó tên đại hoàng, lúc trời lạnh ta cũng ôm nó ngủ như vậy, lập tức thấy ấm liền. Ngươi là phu quân của ta, ta sẽ đối tốt với ngươi như với đại hoàng vậy.”

 

Hắn nghe xong, sững người, rồi bất đắc dĩ từ bỏ giãy giụa.

 

Lại là mùi t.h.u.ố.c kia, khiến gà quay trong giấc mơ ta cũng hóa thành vị đắng của thang thuốc.

 

Nhưng vậy cũng tốt, sẽ không đói mà tỉnh giấc nữa.

 

3

 

Sáng sớm hôm sau, ta bị tiếng gõ cửa làm tỉnh giấc.

 

Triệu Phùng Sinh cũng đã dậy, đêm qua hắn ngủ ngon, sắc mặt cũng hồng hào hơn lúc ta mới gặp.

 

Hắn xuống giường, lần mò tìm đến ghế rồi ngồi xuống.

 

Thải Vi bước vào giúp hắn rửa mặt chải đầu, ta tranh thủ cũng vội vàng bò dậy.

 

Trước kia ta luôn dậy từ khi trời còn chưa sáng để làm việc, không ngờ tối qua ngủ ngon quá, ngủ một mạch tới tận lúc này mới tỉnh.

 

Đợi Thải Vi hầu hạ Triệu Phùng Sinh xong, ta cũng đã tự mình buộc xong b.í.m tóc.

 

Thải Vi phì cười, dịu dàng bước lại tháo ra giúp ta:

 

“Chiêu nương, để nô tỳ làm cho, người không cần tự mình động tay đâu.”

 

Mặt ta đỏ bừng, b.í.m tóc chính là kiểu trang trọng nhất mà ta từng làm để gặp người khác rồi.

 

Thải Vi khéo tay thật, chẳng bao lâu đã chải cho ta một búi tóc nhỏ lệch một bên.

 

Ta nhìn mình trong gương đồng, bỗng nhiên cảm thấy… hình như ta cũng không đến nỗi xấu.

 

Rời khỏi phòng, ta và Triệu Phùng Sinh sóng bước cùng đi. Nghĩ đến chuyện hắn không nhìn thấy, ta liền đưa tay đỡ lấy cổ tay trái của hắn.

 

Thải Vi lập tức nói nhỏ:

 

“Thiếu gia không thích người khác…”

 

Lời còn chưa dứt, Triệu Phùng Sinh đã nhẹ nhàng cắt lời:

 

“Đa tạ.”

 

Rồi cổ tay trái hắn an tâm tựa vào tay ta, mặc ta dẫn đường.

 

Thải Vi im bặt, nhưng ánh mắt nhìn hai chúng ta lại mang theo ý cười khó nhận ra.

 

Tới chính đường, Triệu tướng quân vẫn còn đang chinh chiến ngoài biên ải, chỉ có phu nhân ngồi ở ghế trên.

 

Ta không biết nên làm gì, cũng không biết nên nói gì, chỉ loay hoay vặn tay mà đứng đó.

 

“Quỳ xuống, cầm chén trà bên cạnh dâng lên.”

 

Triệu Phùng Sinh thấp giọng nhắc.

 

Ta vội vàng làm theo, quỳ xuống, nâng chén trà dâng lên cho phu nhân.

 

Nhưng Triệu phu nhân không đón lấy, chỉ chăm chú đ.á.n.h giá ta một lúc rồi hỏi:

 

“Biết đọc sách không? Biết nữ công không? Có biết việc quản gia không?”

 

Một loạt câu hỏi khiến ta choáng váng.

 

Ta càng thêm luống cuống, tay run rẩy đ.á.n.h đổ chén trà, nước trà b.ắ.n lên vạt áo, còn phỏng luôn cả tay ta.

 

Trong mắt Triệu phu nhân hiện rõ vẻ chán ghét.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bà lấy khăn che mũi miệng, cau mày phẩy tay đuổi.

 

Thải Vi lập tức bước lên, lấy t.h.u.ố.c trị phỏng mang sẵn trong người thoa lên tay ta.

 

“Nô tỳ luôn mang theo thuốc, thiếu gia trước đây thường bị thương, khó tránh khỏi…” nàng nhẹ giọng nói, “Chiêu nương đừng sợ, phu nhân hỏi gì thì cứ trả lời là được.”

 

Vì thế, ta ôm bàn tay bị bỏng, cố gắng ngồi thẳng lưng, hít sâu một hơi rồi nói:

 

“Không biết đọc sách, nữ công cũng không giỏi… quản lý việc nhà… cũng không biết.”

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Lưng vừa thẳng lại gù xuống, càng nói càng lí nhí.

 

Triệu phu nhân mím môi, ánh mắt đã dời khỏi ta.

 

Bà không bảo ta đứng lên, nên ta cứ phải quỳ, quỳ đến mức tủi thân.

 

Rõ ràng là bọn họ gọi ta đến để xung hỉ, biết rõ thân thế của ta, giờ lại chê ta, vậy sao không đừng gọi ta đến từ đầu?

 

Nghĩ tới nghĩ lui, lòng càng ấm ức, ta cố kìm nước mắt, không để mình khóc.

 

Nhưng nước mắt dường như không ngăn được, cũng như nỗi chua xót trong lòng vậy.

 

Đúng lúc ấy, một giọng nói dịu dàng vang lên sau lưng ta:

 

“Nhi t.ử sẽ dạy nàng đọc sách, nữ công có tú nương, không cần học; còn việc quản gia, nàng mới chỉ mười tuổi, không cần vội.”

 

Triệu Phùng Sinh đứng dậy, dựa vào âm thanh lúc nãy mà lần tới vị trí của ta, nhẹ nhàng quỳ xuống, đỡ ta dậy:

 

“Quỳ lâu đầu gối sẽ đau.”

 

Nước mắt vừa được kìm lại lập tức vỡ òa.

 

Ta sợ phu nhân ghét những đứa trẻ chỉ biết khóc, nên cứ lấy mu bàn tay lau nước mắt mãi không thôi.

 

Cuối cùng lau sạch, ta cố gắng nói với phu nhân:

 

“Phu nhân, ta sẽ học, người đừng ghét ta…”

 

Khóe miệng phu nhân giật nhẹ, day trán cười khổ:

 

“Ngươi nói vậy, giống như ta đang bắt nạt ngươi vậy.”

 

Nói xong, bà gọi Thải Vi tới dặn dò:

 

“Đi mời một tiên sinh dạy học, nhi t.ử ta thể chất yếu, đừng để nó mệt.”

 

4

 

Tiên sinh dạy ta nửa tháng, ta miễn cưỡng nhận biết được mặt chữ.

 

Triệu Phùng Sinh hỏi ta học được bao nhiêu.

 

Ta nói, ta đã biết viết tên mình rồi, sau đó cầm bút lông nhúng mực, viết lên giấy ba chữ “Lâm Chiêu Đề”.

 

Ta quên mất hắn không nhìn thấy.

 

Nhìn ba chữ xiêu vẹo kia, ta đảo mắt nghĩ nhanh, liền nói:

 

“Tiên sinh bảo chữ ta viết rất đẹp, giống hệt chữ khắc trên bia đá trong chùa.”

 

Triệu Phùng Sinh hơi nhếch môi, như không tin lắm.

 

Ta vội nói tiếp:

 

“Thật mà, thật mà!”

 

Ta không muốn hắn nghĩ ta chẳng có chút bản lĩnh nào, ít ra cũng để lại ấn tượng tốt chút ít chứ.

 

Chữ đẹp cũng được xem là ưu điểm mà.

 

Triệu Phùng Sinh dường như đã tin, nói:

 

“Vậy lần sau có thể viết tên ta.”

 

Thế là, cái tên thứ hai ta học viết chính là “Triệu Phùng Sinh”.