26
Khi tới được Dung Đô, ta lệnh cho binh sĩ buộc cành cây vào đuôi ngựa, ban đêm giơ đuốc chạy vòng quanh thành.
Chạy hết vòng này đến vòng khác, cành cây khuấy tung cát bụi, giữa làn khói bụi mịt mù tạo nên ảo ảnh "đại quân áp sát biên giới".
Kẻ địch nhìn thấy tình cảnh ấy, càng không dám manh động, chỉ cố thủ trong thành.
Cứ thế kéo dài nửa tháng, cuối cùng tướng địch cũng nhận ra điều gì đó không ổn.
Chúng b.ắ.n tên xuống dưới thành, trúng ngựa, lúc ấy mới biết đã trúng kế.
Mà nửa tháng ấy, là đủ rồi.
Ta vẫn luôn đợi, đợi ông trời thương xót, đứng về phía ta.
Giờ đây, ta đã đợi được rồi.
Theo thiên tượng, ba ngày nữa sẽ có bão cát, chính là cơ hội tốt nhất.
Cùng lúc đó, Trình Trạch Lệ và Thẩm Thành cũng đã thành công nhờ vào bẫy và ván trượt mà phục kích được viện binh, rồi trà trộn vào trong thành Ung Đô.
Chỉ chờ nội ứng ngoại hợp, một mẻ hạ gục Ung Đô.
Ba ngày sau, ta nhìn về Ung Đô, nơi ấy thành trì kiên cố, phòng bị nghiêm ngặt.
Nhưng không sao cả, phía sau ta là những chiến sĩ đang sẵn sàng, sẽ xé toang bức tường thành tưởng chừng như không thể công phá ấy.
"Chư vị tướng sĩ! Chúng ta sinh ra tại Đại Chu triều, tự nhiên phải tận trung báo quốc. Bao năm chinh chiến, nay chính là lúc lập công hiển hách!"
Ta nhìn xuống năm trăm t.ử sĩ phía trước, uống cạn bát rượu trong tay, rồi đập bát xuống đất.
Tiếng sành vỡ vang lên, theo đó là tiếng hò reo vang trời của năm trăm t.ử sĩ.
Chúng ta mang dây móc ẩn mình dưới chân thành, chờ bão cát kéo đến.
Gió lớn chính là sức mạnh giúp ta bay lên trời cao.
Dựa vào sức gió, ta ném móc câu lên đỉnh thành.
Chiến trận bùng nổ ngay lập tức, m.á.u tươi b.ắ.n tung trước mắt.
Chúng ta có thiên thời, địa lợi, lại thêm tiên cơ, thành trì Dung Đô nhanh chóng bị công phá.
Nhưng dù tính toán đủ đường, ta vẫn sót mất một điều.
Cơn bão cát này... quá lớn.
27
Cát bụi táp vào mặt ta, cùng với đó là một dòng chất lỏng ấm nóng.
Quân địch giữ thành gần như đã bị tiêu diệt, ta dùng mu bàn tay lau đi m.á.u dính trên mặt.
Trong đám bụi mờ xa xa, ta thấy tướng quân Thẩm Thành giơ đại đao c.h.é.m vào đầu tướng lĩnh địch.
Đao vung lên rồi hạ xuống, một cái đầu rơi khỏi cổ, lăn xuống dưới thành.
Từ giây phút đó, Dung Đô đã hoàn toàn bị chiếm.
Lại một đợt cát bụi ập vào mũi, khiến ta ho dữ dội.
Ho mãi không ngừng, đột nhiên cảm giác nơi eo lỏng ra.
Khóa móc giữ người ta đã bung ra.
Ta hoảng hốt, vội muốn kéo lại, nhưng đã không kịp, một cơn cuồng phong nữa ập tới, thổi bay cả người ta lên không trung.
Trong lúc hỗn loạn, một tảng đá bay trúng đầu ta, cơn choáng váng ập đến, trời đất quay cuồng, rồi ta mất đi ý thức.
Đau.
Toàn thân ta đau như muốn vỡ nát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta mở mắt ra, lảo đảo đứng dậy, cát bụi rơi đầy người theo từng chuyển động.
Bốn phía toàn là sa mạc, ta không phân biệt được phương hướng hay vị trí, chỉ thấy mặt trời treo cao, chiếu rọi cả vùng đất nóng bỏng.
Ta thở dốc, cố giữ bình tĩnh.
Ở đây không có nước, không có thức ăn, ta không thể hành động mù quáng tìm đường thoát, nếu tiêu hao thể lực mà không gặp được Trình Trạch Lệ bọn họ, thì chính là con đường c.h.ế.t.
Bây giờ, điều duy nhất có thể làm, là nằm xuống, giảm thiểu tiêu hao thể lực, chờ người khác đến tìm.
Thật sự phải giao mạng cho ông trời rồi.
Ta không biết đã qua bao lâu, chỉ dựa vào mặt trời lên xuống mà đoán thời gian.
Đói khát giày vò từng dây thần kinh, trong khoảng thời gian chờ đợi dài dằng dặc, nhanh hay chậm cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Cơn buồn ngủ kéo đến, ta cấu da mình, cố giữ tỉnh táo.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Nhưng mí mắt ngày càng nặng trĩu.
Cho đến khoảnh khắc nhắm mắt lại.
Ta nhìn thấy Triệu Phùng Sinh.
28
Triệu Phùng Sinh đang quỳ trước tượng Phật, lặp đi lặp lại lời khấn cầu:
"Xin Bồ Tát phù hộ Lâm Chiêu Đề bình an trở về."
Câu nói ấy không ngừng vang lên từ miệng hắn, cuối cùng hắn cúi lạy thật sâu, đem tất cả hi vọng và lo lắng hóa thành niềm tin mơ hồ.
Ta bước tới, ngồi xổm bên cạnh hắn: "Bồ Tát có khi không cứu nổi ta đâu."
Hắn không đáp.
Hắn không nghe thấy, cũng không thấy được ta.
Ta nói to hơn: "Phùng Sinh! Bồ Tát có khi không cứu nổi ta đâu!"
Lần này hắn có phản ứng.
Hắn như cảm nhận được điều gì, thân người bắt đầu run rẩy, sau đó lời khẩn cầu càng lúc càng to, động tác dập đầu cũng dồn dập hơn, đến nỗi trán chảy m.á.u cũng không dừng lại.
"Đừng lạy nữa, không phải trước kia ngươi từng nói không tin thần Phật sao?"
Ta chọc chọc đầu hắn, "Trán cũng rách rồi, đừng lạy nữa, ta về không nổi đâu."
Nhưng Triệu Phùng Sinh không cảm nhận được.
Ta mím môi, nhìn hắn.
Lâu rồi ta không khóc, nhưng sống mũi ta cay xè.
Phụ mẫu nói đúng, ta đúng là đứa hay khóc từ nhỏ. Lên chiến trường thì không khóc nữa, vậy mà giờ lại không kìm được.
Nhưng thôi, muốn khóc thì cứ khóc, đâu có ai thấy.
Dù sao Triệu Phùng Sinh cũng chẳng thấy ta.
Nước mắt ta chảy mỗi lúc một nhiều, cuối cùng chôn cả mặt vào tay áo mà khóc.
Có lẽ... ta sắp c.h.ế.t rồi.
C.h.ế.t thì c.h.ế.t thôi, lên chiến trường tức là đã đặt một chân vào âm phủ.
Nếu có thể c.h.ế.t trong ảo giác, không đau đớn, vậy cũng tốt.
Nhìn thêm Phùng Sinh vài lần nữa đi, sau này sẽ không thấy nữa.
Ta ngẩng đầu, trong đôi mắt nhòe lệ, hắn đột nhiên ngừng dập đầu.
Triệu Phùng Sinh quay đầu nhìn ta, hắn bước lại gần.