Tướng Quân

Chương 14



Người ta là đến để hành quân đ.á.n.h trận, cớ gì mình lại tự đa tình, nghĩ vẩn vơ.

 

Hắn đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân, tự trách.

 

Cuối cùng quyết định tránh xa nàng một chút.

 

“Nhưng có tránh được đâu?” ta lại trêu.

 

Trình Trạch Lệ mím môi, gật đầu.

 

Một lần giao chiến, miếng vải n.g.ự.c của Triệu Tuệ Thanh rơi ra, vừa vặn bị Trình Trạch Lệ nhìn thấy.

 

Khoảnh khắc ấy, ngay cả cát trong hoang mạc cũng ngọt ngào.

 

Hắn che chắn cho nàng, chạy việc lặt vặt cho nàng, kề vai sát cánh cùng nàng chiến đấu.

 

Họ đã thề hẹn trọn đời.

 

Nhưng sau đó, trong một trận bao vây của địch, hắn không kịp đến cứu.

 

Triệu Tuệ Thanh đã không còn nữa.

 

Ta lặng người, nhìn hắn tu rượu từng ngụm từng ngụm.

 

“Ta vẫn hay nghĩ, nếu khi đó ta đi chỉ huy đội quân đó, có phải người c.h.ế.t sẽ là ta, còn Tuệ Thanh sẽ ở đây uống rượu giải sầu không.”

 

Ta không biết phải an ủi hắn thế nào.

 

Mỗi lần Triệu Phùng Sinh gửi thư cho ta, bất kể nội dung là gì, câu cuối cùng luôn là: “Đao binh vô tình, nhớ giữ gìn thân thể.”

 

Luôn có người c.h.ế.t trong loạn thế.

 

Không biết lúc nào đến lượt nỗi đau rơi xuống đầu mình.

 

Trình Trạch Lệ lại nói: “Ta không dám gặp phụ thân nàng ấy, vì không biết nên nói gì.”

 

“Khi còn nhỏ ngươi đến quân doanh, ta nhận ra ông ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, ông ấy và Tuệ Thanh quá giống nhau. Ta rất vui mừng, nhưng không biết phải mở lời thế nào, đành mượn việc trêu chọc ngươi để tìm cơ hội trò chuyện với ông ấy, lại mượn dịp ngươi đến tuổi cài trâm để lấy toàn bộ số tiền tích góp nhiều năm của ta, tìm cách đưa cho ông ấy, xem như bù đắp phần nào nỗi ân hận vì đã không bảo vệ được Tuệ Thanh.”

 

Hắn lại uống thêm một bình rượu, bảo là mang cho ta sưởi ấm, cuối cùng lại là dùng để tiêu sầu.

 

Thấy hắn đã hơi say, ta bảo hắn quay về nghỉ ngơi cho tốt.

 

Hắn cười: “Phải ngủ cho ngon một giấc, đợi ngày mai tỉnh dậy, sẽ không còn đau khổ như thế nữa.”

 

Phải rồi, đến khi ánh sáng đầu tiên le lói nơi chân trời, lại là một ngày mới.

 

Người đã khuất, nhưng kẻ sống vẫn phải tiếp tục bước đi.

 

Phải đi tiêu diệt bọn man di, giành lại thành trì đã mất, báo thù cho các huynh đệ từng cùng ta vào sinh ra tử.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Vì Triệu tướng quân, vì Triệu Tuệ Thanh, cũng vì giang sơn và dân chúng nơi này.

 

25

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Sau một thời gian nghỉ ngơi chỉnh đốn, chúng ta chuẩn bị tấn công thành trì tiếp theo.

Hiện giờ chỉ còn lại Dung Đô và Miên Châu. Trong đó Dung Đô binh mạnh tướng hùng, do vị tướng bất bại của Bắc Nhung trấn giữ, còn Miên Châu thế lực yếu hơn, dễ tấn công hơn và lại gần Phong Bắc hơn.

 

Thân Thành muốn tấn công Miên Châu trước, rồi từ từ tính kế với Dung Đô.

 

Nhưng ta không đồng tình.

 

Từ khi ta chiếm được Phong Bắc, Bắc Nhung đã lập tức phái quân tiếp viện đến biên cương. Nếu giờ ta đ.á.n.h Miên Châu trước, e rằng thời gian kéo dài đủ để bọn chúng điều quân tới Dung Đô, lúc ấy muốn đ.á.n.h Dung Đô sẽ càng khó khăn hơn.

 

Huống hồ đ.á.n.h trận là phải bất ngờ. Bắc Nhung hẳn cũng nghĩ ta sẽ chọn dễ trước khó sau, gần trước xa sau mà đ.á.n.h Miên Châu, chắc chắn chúng đã chuẩn bị kỹ càng, thậm chí còn điều quân từ Dung Đô sang Miên Châu thủ thành.

 

“Ý ngươi là, vòng qua rồi đ.á.n.h Dung Đô trước?” Trình Trạch Lệ hỏi.

 

Ta lắc đầu: “Chúng ta không thể thắng trong giao chiến trực diện.”

 

Không đ.á.n.h Miên Châu, cũng không đ.á.n.h Dung Đô, cả hai người có vẻ không hiểu.

 

Ta mỉm cười, đưa tay chỉ vào một con đường cát.

 

Mục tiêu thật sự của ta, chính là đội quân tiếp viện đó.

 

“Chúng ta chia quân làm hai đường, chủ lực đi đ.á.n.h chặn quân tiếp viện, sau đó cải trang trà trộn vào Dung Đô. Một đội nhỏ thì giả vờ tấn công Dung Đô để thu hút sự chú ý. Đến lúc đó trong ứng ngoài hợp, chiếm lấy Dung Đô.”

 

Kế sách này có lợi là quân tiếp viện hành quân gấp rút, đã mệt mỏi, lại không quen địa hình, phục kích có khả năng thắng lớn. Nhưng quân đội tấn công trực diện thì sẽ nguy hiểm, phải cầm cự đến khi đại quân đ.á.n.h bại viện binh.

 

Thân Thành và Trình Trạch Lệ hiểu dụng ý của ta, đồng thanh khen là diệu kế.

 

“Vậy để ta dẫn đội nhỏ tấn công Dung Đô, hai người đi phục kích viện binh.” Thân Thành lập tức muốn nhận phần nguy hiểm về mình.

 

“Hay để ta đi.”  Trình Trạch Lệ nhíu mày  “Tướng quân quen thuộc địa hình, sẽ có lợi hơn cho phục kích.”

 

Thấy hai người tranh cãi, ta lập tức quyết định: “Ta sẽ đi tấn công trực diện, hai người đi phục kích viện binh. Tướng quân Thân dũng mãnh, hiểu rõ địa thế, còn phó tướng Trình đã hợp tác nhiều năm, rất ăn ý. Đánh trực diện cần mưu lược và binh pháp, ta đã có kế sách trong đầu rồi, cứ giao cho ta.”

 

Nghe vậy, hai người vẫn do dự.

 

Họ tin tưởng năng lực của ta, nhưng không nỡ để ta gặp nguy hiểm.

 

“Dù sao ngươi cũng là nữ tử, lại còn trẻ tuổi, đ.á.n.h trực diện phải cầm cự lâu dài, ngươi có chịu nổi không…” Thân Thành cuối cùng vẫn lên tiếng.

 

“Tướng quân, hành quân đ.á.n.h trận không phân nam nữ. Ta tuy thể lực không bằng nam nhân, nhưng luận mưu trí và võ nghệ, có điểm nào thua kém các ngươi?”

 

Ta không vui: “Còn về khả năng chịu đựng đêm đó hai người uống rượu khóc như trẻ con, ta thì không rơi lấy một giọt nước mắt nào.”

 

Hai người lúng túng ho khan.

 

Thế là kế hoạch được định ra.

 

Ta cho họ đào nhiều hố cát trên con đường mà quân tiếp viện buộc phải đi qua, rồi phủ lên bằng những tấm gỗ mỏng. Ngoài ra còn chuẩn bị những tấm ván trượt đáy rộng, có thể trượt dốc theo cồn cát để đ.á.n.h bất ngờ.

 

Còn ta, thì dẫn theo một đội khác tiến thẳng đến Dung Đô.

 

Trận chiến này chỉ được thắng, không được bại.