Tướng Quân Nàng Là Người Dẫn Độ

Chương 188: Ít nhất hắn là phu quân của Tiểu Yến



Tiêu Chi An không biết tâm tư của Thời Dục, lại nghĩ đến thân phận của chính mình.

Hắn nghe loáng thoáng một hồi, nghĩ không thông thì dứt khoát không nghĩ nữa, chỉ quan tâm đến điều mình bận lòng nhất: “Vậy rốt cuộc thái tử ca ca của ta đang ở đâu?”

Không một ai đáp lời hắn.

Không khí rơi vào im lặng một lát, sau đó Lâm Lan Đình cất lời hỏi: “Thường cô nương nghi ngờ Thẩm Thường Sơn là thúc thúc ta dựa vào căn cứ nào?

Và Thường cô nương làm sao biết được chuyện thúc thúc ta rời nhà?”

Căn cứ là chấp niệm “lá rụng về cội” của hắn, là cảnh tượng bỏ trốn trong hình ảnh oán khí của hắn.

Nhưng Vệ Thanh Yến phải nói với y chuyện quỷ oán thế nào đây?

Thời Dục vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng: “Bản vương vừa vẽ xong bức họa, có thể tặng cho Lâm tướng quân, Lâm tướng quân có thể đưa về Phượng Chiêu hỏi thử, ắt sẽ biết được đáp án.”

Bản lĩnh hóa niệm giải ma của Vệ Thanh Yến, hắn không mong quá nhiều người biết.

Chuyện liên quan đến trữ quân Phượng Chiêu, chỉ dựa vào lời nói một phía của bọn họ, Phượng Chiêu chưa chắc đã tin tưởng, chi bằng cứ để Phượng Chiêu tự mình đi xác minh.

Còn về vấn đề thứ hai của Lâm Lan Đình, Thời Dục trực tiếp lờ đi, chỉ mơ hồ nói: “Di nguyện trước khi Thẩm Thường Sơn mất là lá rụng về cội, nhưng Bắc Địa và Phù Dung huyện đều không phải nơi hắn muốn đến.

Hiện tại có một số việc tuy trùng khớp, nhưng nhiều việc khác vẫn cần phải tra rõ.

Trước khi mọi việc sáng tỏ, bản vương mong các vị đừng quấy rầy gia đình Thẩm Thường Sơn, kẻo hỏng việc.

Bản vương cũng xin cam đoan với các vị, sẽ nhanh chóng tìm ra kẻ áo đen năm xưa, tìm ra tung tích của Thái tử Phượng Chiêu.”

Chuyện Thẩm Thường Sơn sinh oán, chỉ cần người Phượng Chiêu không dùng thủ đoạn, người nhà họ Thẩm sẽ không dễ dàng nói ra với người ngoài, như vậy sẽ không làm lộ bản lĩnh của Tiểu Yến.

Người Phượng Chiêu đến nay không dám công khai tìm Thái tử Phượng Chiêu, là bởi họ không biết tình cảnh của Thái tử Phượng Chiêu ra sao, sợ đánh rắn động cỏ, ngược lại làm hại Thái tử Phượng Chiêu.

Hắn nhắc nhở như vậy, chắc chắn sẽ khiến họ phải dè chừng.

Lâm Lan Đình suy nghĩ một lát, rồi đồng ý.

Biết được tên và thân phận, dù không tìm đến người nhà của hắn, muốn tra vẫn có thể tra ra được một vài điều.

Hai bên đều có việc riêng phải làm, không nán lại lâu, hai người Phượng Chiêu liền rời khỏi An Viễn Hầu phủ.

Lão hòa thượng lại không chịu đi.

Ông ta chỉ vào Vệ Thanh Yến nói: “Nữ oa oa, lão hòa thượng ở Đại Giác tự chán ngấy rồi, muốn xin con mấy ngày cơm, con có bằng lòng không?”

Vệ Thanh Yến cười: “Nếu ta không bằng lòng, đại sư có chịu rời đi không?”

“Ừm, không đi, không đi.”

Lão hòa thượng treo tất cả những vò rượu trên người Kinh Trập lên người mình, rồi đi đến bên Vệ Thanh Yến: “Hiếm khi gặp được người hào phóng, cứ bám riết lấy đã.”

Vệ Thanh Yến khẽ liếc mắt: “Ở lại được, rượu thịt đủ đầy, nhưng người phải nói cho ta biết, đứa trẻ mà kẻ áo đen đưa đi từ Phượng Chiêu, cuối cùng có phải đã được đưa vào hoàng cung không?”

“Các con không phải đều rõ cả rồi sao?” Lão hòa thượng liếc xéo một cái: “Còn hỏi lão hòa thượng làm gì?

Phòng của ta ở đâu? Lão hòa thượng hai ngày nay cứ theo dõi mấy tiểu tử Phượng Chiêu kia, chẳng được ngủ mấy, buồn ngủ c.h.ế.t đi được.”

Vệ Thanh Yến thấy ông ta há miệng ngáp dài, một bộ dáng không muốn nói nhiều.

Liền quay ra ngoài gọi lớn một tiếng: “Vụ Thu.”

Vụ Thu là một trong mười ám vệ mà Thời Dục từng tặng nàng, sau khi Lam Thư nhập cung, Vụ Thu đã ra mặt, trở thành thị nữ của nàng.

Vệ Thanh Yến để Vụ Thu dẫn lão hòa thượng đến viện kế bên nàng an trí, lại lấy ra ba ngàn lượng ngân phiếu đưa cho nàng sung vào công quỹ của An Viễn Hầu phủ.

Lão hòa thượng lầm bầm: “Trước khi ngủ phải cho lão hòa thượng ăn một bữa thật ngon, à phải rồi, còn quần áo sạch, rồi chuẩn bị nước tắm gội nữa, lão hòa thượng lâu rồi không được làm người tử tế rồi.”

Vụ Thu nhìn Vệ Thanh Yến.

Vệ Thanh Yến gật đầu, dặn dò: “Cứ nghe theo lời đại sư, trên phương diện sinh hoạt đừng để người phải chịu thiệt thòi.”

Lão hòa thượng vừa rồi tuy không trả lời rõ ràng, nhưng cũng đã cho đáp án.

Chỉ là những yêu cầu nhỏ về ăn mặc, Vệ Thanh Yến sẵn lòng đáp ứng ông ta.

“Ê, đừng gọi đại sư đại sư mãi, ngại c.h.ế.t đi được, lão nạp có pháp hiệu đấy, Vong Trần, Vong Trần trong quên lãng tiền trần ấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nói đoạn, ông ta liền nhìn Vụ Thu.

Vụ Thu vội vàng dẫn người ra ngoài.

Hòa thượng Vong Trần đi đến cửa, đột nhiên quay người lại nhìn Thời Dục: “Chẳng mấy nữa là đến Tết rồi, năm nay coi như còn thái bình, lão nạp sang năm vẫn muốn sống một năm thái bình, có được không?”

Thời Dục hơi ngẩn ra, sau đó nắm lấy tay Vệ Thanh Yến: “Vãn bối cũng mong năm năm thái bình.”

“Ha ha… Cũng là một đứa trẻ tốt.” Lão hòa thượng cười rồi quay người: “Lòng người chẳng đủ, rắn nuốt voi, vô tình mà tham lam lại thành chuyện tốt.

Nữ oa oa, lão nạp phải đi nghỉ đây, đến ngày Tết hãy gọi ta dậy.”

Nhìn bóng lão hòa thượng đi xa, Vệ Thanh Yến nói: “Ông ta vẫn luôn lo lắng Phượng Chiêu Hoàng hậu sẽ trả thù Đại Ngụy.”

Cho nên, mới nói những lời như vậy với Thời Dục.

Muốn Thời Dục một lời hứa, nhưng Thời Dục có thể xoa dịu cơn giận của Phượng Chiêu Hoàng hậu sao?

Phượng Chiêu Hoàng hậu rốt cuộc là người như thế nào, mà đến nỗi hòa thượng Vong Trần dù đã ép Lâm Lan Đình hai người ký cam kết thư, vẫn lo lắng đến thế?

“Đừng nghĩ nhiều, có lẽ ông ta chỉ là đã trải qua chiến loạn, nên mới đa nghi đề phòng.”

Thời Dục vòng tay qua vai Vệ Thanh Yến: “Có điều, về chuyện Thái tử Phượng Chiêu và Thẩm Thường Sơn, chúng ta cần phải càng thêm cẩn trọng thì hơn.”

Dung mạo của hắn không giống đế hậu Phượng Chiêu, trên người cũng không có bất kỳ tín vật bằng chứng nào, trước khi có bằng chứng xác thực, vội vàng công bố thân phận.

Nếu Phượng Chiêu có dã tâm, mượn cớ này vu oan Đại Ngụy có ý đồ khác, để hắn giả mạo Thái tử Phượng Chiêu.

Hoặc giả người Đại Ngụy có ý đồ riêng, lại đổ vấy là Phượng Chiêu cố ý để hắn trà trộn vào huyết mạch hoàng gia Đại Ngụy.

Bất kể kết quả nào, đều có thể châm ngòi chiến tranh, quốc lực Đại Ngụy tuy không bằng Phượng Chiêu, nhưng vẫn luôn có những kẻ thiển cận, hiếu chiến, muốn thừa cơ gây loạn để mưu lợi riêng.

Vệ Thanh Yến đương nhiên hiểu rõ đạo lý này.

Nàng ôm chặt lấy eo Thời Dục, lòng có chút đau xót cho hắn.

Rõ ràng biết thân thế của mình, rõ ràng đệ đệ ruột thịt ngay trước mắt, nhưng lại không thể nhận nhau, ngược lại còn cần phải tìm ra chứng cứ để chứng minh mình chính là mình.

Và trước đó, còn phải giấu giếm cả Phượng Chiêu lẫn Đại Ngụy, để tránh phát sinh biến cố.

Thời Dục cánh tay trượt xuống, cũng ôm lấy eo nàng: “Tiểu Yến, còn chưa đầy ba tháng nữa là ta có thể cưới nàng làm vợ rồi.

Bất kể sau này ta là thân phận gì, ta đều là phu quân của nàng.”

Trong lòng Vệ Thanh Yến mềm nhũn, tựa đầu vào vai hắn: “Ừm, còn chưa đầy ba tháng nữa, ta có thể làm vợ chàng rồi.”

Bàn tay to trên eo nàng khẽ siết chặt, hai người ôm nhau, Vệ Thanh Yến nghĩ đến lời lão hòa thượng nói.

“Lời ông ta nói tham lam, là chỉ Tiên Đế sao? Chuyện tốt là chỉ chúng ta ư?”

Thời Dục nghiêm túc suy nghĩ một chút, khẳng định: “Phải.”

Bất kể mục đích Tiên Đế trộm hắn đến Đại Ngụy là gì, hắn cũng sẽ cố gắng biến hôn sự của hắn và Tiểu Yến thành chuyện tốt của hai nước.

Ý tưởng thì dễ, nhưng thực hiện lại chẳng phải chuyện đơn giản.

Hai người cũng chỉ nghỉ ngơi chốc lát, liền vào hoàng cung, thuật lại với Hoàng đế chuyện kẻ áo đen là ám vệ hoàng cung, cùng với những lời uy h.i.ế.p của Lâm Lan Đình, không chút giấu giếm.

Sắc mặt Hoàng đế có chút u ám.

Kẻ trộm con là ám vệ hoàng cung, ý nghĩa là gì, Hoàng đế rất rõ, nhưng sự việc đã đến nước này, không thể không điều tra.

Sau khi Tiên Đế kiến lập Đại Ngụy, liền có cơ sở chuyên môn huấn luyện ám vệ.

Một triều thiên tử, một triều thần, khi Tiên Đế băng hà, thủ lĩnh ám vệ đã tự sát theo ngài.

Những người còn lại hoặc là tiếp tục được trọng dụng.

Hoặc là ẩn mình đến nơi dưỡng lão mà Tiên Đế đã đặc biệt chọn cho họ.

Hoàng đế lập tức triệu thủ lĩnh ám vệ mà ngài đã đề bạt sau khi đăng cơ, lệnh cho hắn điều tra tung tích của kẻ áo đen kia.

Vệ Thanh Yến và Thời Dục sau khi xuất cung, lại đi điều tra quá khứ của Thẩm Thường Sơn, nhưng đều không tra ra được dấu vết nào cho thấy hắn biết võ công.

Cho đến khi Tần Tư Hiền trở về kinh thành, tận mắt nhìn thấy mẫu thân vẫn đang hôn mê bất tỉnh, không đợi Vệ Thanh Yến đến, hắn liền chủ động hẹn Vệ Thanh Yến cùng đi gặp lão chưởng quỹ của tiêu cục.