Tướng Quân Nàng Là Người Dẫn Độ

Chương 189: Đã giấu giếm điều gì?



Tần Tư Hiền xét thấy Vệ Thanh Yến là cô nương, cùng đi với hắn không ổn, bèn đưa theo thê tử mình là Tần đại phu nhân.

Ba người cùng đến trước mặt lão chưởng quỹ. Lão chưởng quỹ họ Tào, trông chừng tuổi ngoài bảy mươi, một chân bị què, đi lại run rẩy nhưng không thích người khác đỡ.

Nghe nói Tần Tư Hiền mấy người đến là vì chuyện Thẩm Thường Sơn đi Bắc Địa hai mươi ba năm trước.

Ông ta tiếc nuối nói: “Phụ thân con còn nhỏ hơn ta mười mấy tuổi, sao lại… ôi, hôm nay con đột nhiên đến hỏi chuyện năm xưa? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Tần Tư Hiền nửa thật nửa giả nói: “Phụ thân lâm chung, vẫn luôn lẩm bẩm muốn lá rụng về cội, ta bèn nghĩ phụ thân muốn về Phù Dung huyện.

Nhưng quan tài ra khỏi thành thì không khiêng nổi, sau đó lại đứng yên trong huyệt không chịu hạ táng, nghe các bậc trưởng bối ở quê nói, đây là phụ thân không muốn về đất tổ.

Ta bèn nghĩ, phụ thân đã ở Bắc Địa nhiều năm, liệu có phải điều người lẩm bẩm ‘lá rụng về cội’ là Bắc Địa chăng.

Nhưng phụ thân đã không còn, chúng ta cũng không thể hỏi người, chẳng lẽ lại vạn dặm xa xôi khiêng đi Bắc Địa, nếu không phải, lại mang về làm phiền người.

Nghe nói phụ thân năm xưa đi Bắc Địa, là đi cùng người, nên muốn cùng người hỏi thăm tình hình phụ thân trên đường đi.

Chúng ta cũng dễ bề phán đoán, rốt cuộc nơi phụ thân muốn đến có phải Bắc Địa không.”

“Lại có chuyện như vậy sao?” Tào chưởng quỹ kinh hãi: “Nhưng thời gian đã trôi qua quá lâu, ta thật sự không nhớ có chuyện gì đặc biệt.”

“Trên đường các người có dừng lại ở đâu không? Hay là trên đường có gặp chuyện gì không?” Vệ Thanh Yến hỏi.

“Vị này là?” Lão chưởng quỹ hỏi Tần Tư Hiền.

Tần đại phu nhân vội nói: “Đây là thân thích nhà chúng ta, gần đây trong nhà xảy ra không ít chuyện, nàng ấy đến giúp đỡ.”

Lão chưởng quỹ gật đầu, đáp: “Chuyến tiêu này là đưa Thẩm tiên sinh về quê cải táng, khi đi mọi người tay không, Thẩm tiên sinh không vội, gặp nơi phong cảnh đẹp, người sẽ dừng lại vài ngày.

Khi về kinh thì hộ tống hài cốt nhà họ Thẩm, không dừng nghỉ, đi về đều thuận lợi.”

“Phụ thân ta trên đường tâm trạng thế nào?” Tần Tư Hiền hỏi.

Tào lão chưởng quỹ dường như hồi tưởng: “Trông không được tốt lắm, suốt đường đều ít nói.”

Vệ Thanh Yến: “Hắn cùng các người trên đường không hề tách ra sao?”

Lão chưởng quỹ lần này đáp rất nhanh: “Không hề.”

Vệ Thanh Yến khẽ rủ mắt, sở dĩ nàng chờ Tần Tư Hiền về kinh, rồi cùng hắn đến Bình An Tiêu Cục, chính là vì nghĩ Tần Tư Hiền là con trai của Thẩm Thường Sơn.

Người quen trước mặt, hỏi chuyện sẽ dễ dàng hơn.

Chuyện quỷ oán có thể không lộ ra thì tốt nhất không lộ ra.

Nhưng rõ ràng là nàng đã nghĩ quá nhiều, Tào chưởng quỹ không hề có ý định hợp tác.

Điều này càng chứng tỏ chuyến đi đó của Thẩm Thường Sơn, ẩn chứa bí mật.

Và Tào chưởng quỹ là người biết chuyện.

“Sau này lão chưởng quỹ có liên hệ với Thẩm tiên sinh không?” Vệ Thanh Yến làm như vô tình hỏi.

“Ở kinh thành có gặp một hai lần, nhưng Thẩm đại nhân là học giả của Quốc Tử Giám, ta chỉ là một lão thô tục mở tiêu cục, không dám quấy rầy nhiều.”

Vệ Thanh Yến nửa cười nửa không: “Vậy lão chưởng quỹ có biết gần đây Tần gia xảy ra chuyện gì không?”

“Ta giờ thân thể không được tốt lắm, rất ít ra ngoài, đã xảy ra chuyện gì?”

Vệ Thanh Yến nhìn ông ta: “Tào chưởng quỹ vừa rồi không hỏi, ta tưởng Tào chưởng quỹ biết rồi chứ.”

Khi Tần đại phu nhân vừa giới thiệu nàng, có nhắc đến việc Tần gia gần đây xảy ra không ít chuyện, người bình thường nghe vậy đều sẽ thuận miệng hỏi một câu.

Nhưng Tào chưởng quỹ lại không.

Một người ở tiêu cục khi gặp Thẩm Tư Viễn, còn nhờ Thẩm Tư Viễn chuyển lời hỏi thăm Thẩm Thường Sơn, vừa gặp đã tiếc nuối cái c.h.ế.t của Thẩm Thường Sơn.

Lại đối với việc gia đình Thẩm Thường Sơn xảy ra chuyện gì, lại thờ ơ không quan tâm, mà chỉ khi nàng chỉ ra rồi, mới hỏi theo một câu.

Điều này rất bất thường. Trừ phi ông ta đã biết từ trước.

Trên mặt Vệ Thanh Yến vẫn nở nụ cười, ánh mắt chuyển sang chân lão chưởng quỹ: “Chân lão chưởng quỹ bị thương khi nào vậy?”

Để lão chưởng quỹ giúp che giấu, hoặc là đã đưa đủ tiền, hoặc là Thẩm Thường Sơn có ân với lão chưởng quỹ.

Tào chưởng quỹ lúc này đã nhận ra sự bất thường, ông ta im lặng chốc lát, mơ hồ nói: “Cũng đã nhiều năm rồi.”

“Cụ thể là năm nào?” Vệ Thanh Yến truy hỏi.

Chuyện này không thể giấu được, người nhà họ Tần chỉ cần hỏi thăm một chút là biết, Tào chưởng quỹ đành phải nói: “Hai mươi ba năm trước.”

“Chuyến đi Bắc Địa đó sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lần này người truy hỏi là Tần Tư Hiền, trên đường đến, Vệ Thanh Yến đã nói với hắn rằng phụ thân hắn rất có thể biết võ công.

Điều này khiến hắn cảm thấy không thể tin được, phụ thân trông yếu ớt như vậy, làm sao có thể biết võ công.

Nhưng giờ đây hắn không dám nói mình hiểu rõ phụ thân nữa.

“Phải.” Tào chưởng quỹ gật đầu, sắc mặt có chút ngưng trọng: “Đi tiêu một đời, chuyến đi Bắc Địa đó là nhẹ nhàng nhất.

Chỉ vì ta tham miệng ham ăn, nhất định phải vào núi săn bắn, ngược lại bị què một chân, chuyện mất mặt như vậy, ta thật sự không muốn chủ động nhắc đến.”

Những lời này của ông ta, đừng nói Vệ Thanh Yến và Tần Tư Hiền, ngay cả Tần đại phu nhân cũng nghe ra ý biện hộ.

“Lão chưởng quỹ, người với Thẩm Thường Sơn không quen, lại càng không có quan hệ gì khác, hoàn toàn không cần phải ở đây chịu sự tra hỏi của chúng ta.

Đặc biệt là chịu đựng sự gay gắt của ta.”

Vệ Thanh Yến nhìn thẳng vào mắt ông ta, không chút nể nang: “Người hợp tác như vậy, là bởi vì người đang đợi chúng ta, đợi để cung cấp cho chúng ta một vài tin tức giả, người muốn giúp Thẩm Thường Sơn che giấu điều gì?”

“Ngươi… các người rốt cuộc muốn làm gì? Ta với hắn không quen, hợp tác với các người cũng là vì Tần gia là quan lại, dân thường chúng ta không dám đắc tội…”

“Lão chưởng quỹ, người có biết vì sao con trai út của Thẩm Thường Sơn lại c.h.ế.t không?” Vệ Thanh Yến cắt ngang lời ông ta.

“Vì sao?”

Lão chưởng quỹ vừa hỏi xong, hận không thể tự cho mình một cái tát.

Điều này chẳng phải gián tiếp thừa nhận, ông ta thực ra vẫn luôn quan tâm đến nhà họ Thẩm, biết con trai út của Thẩm Thường Sơn đã chết.

Vệ Thanh Yến khẽ cong môi.

Nàng không cho lão chưởng quỹ câu trả lời, tiếp tục đáp: “Người có biết vì sao thê tử của Thẩm Thường Sơn, đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh, lại là do nguyên nhân gì không?”

Lần này lão chưởng quỹ không hỏi nữa, trừng mắt nhìn thẳng vào Vệ Thanh Yến.

Đồng tử đen láy của Vệ Thanh Yến nhìn lại ông ta, ngay khi Tào chưởng quỹ định tránh ánh mắt sắc bén đó, ngón tay Vệ Thanh Yến liền chạm vào giữa lông mày ông ta.

Chốc lát, trước mặt Tào chưởng quỹ hiện ra một khuôn mặt.

Phải diễn tả khuôn mặt ấy thế nào đây?

Tào chưởng quỹ ít học, chỉ nghĩ đến bốn chữ “mặt xanh nanh đỏ” được hát trong tuồng.

Nhưng rõ ràng khuôn mặt đó quen thuộc đến vậy, rõ ràng hắn không mọc nanh, nhưng ông ta lại nhìn mà tim đập thình thịch, suýt nữa nhảy bật khỏi ghế.

Đó là khuôn mặt của Thẩm đại nhân. Không còn vẻ nho nhã ấm áp như trước.

Giọng nói thanh lãnh của cô gái vang lên bên tai: “Lão nhân gia, Thẩm Thường Sơn đã chết, hiện giờ người thấy là bộ dạng hắn sau khi c.h.ế.t sinh oán.

Theo một nghĩa nào đó, hắn đã không còn là Thẩm Thường Sơn nữa, hắn là quỷ oán.

Người khi còn sống nếu có chấp niệm, sau khi c.h.ế.t sẽ sinh oán, nếu quỷ oán không được hóa giải, sẽ lâu ngày thành ma, gây họa cho con cháu.

Cái c.h.ế.t của Thẩm gia tam gia, sự hôn mê của Tần lão phu nhân, đều là do oán khí của Thẩm Thường Sơn mà thành.

Lão nhân gia, chấp niệm của Thẩm Thường Sơn là lá rụng về cội, vậy nên, người nói cho chúng ta biết, hắn là ai? Căn cội thật sự của hắn ở đâu?”

Hơi thở của Tào chưởng quỹ trở nên dồn dập, đôi mắt đục ngầu càng trừng lớn hơn, nhưng vẫn không nói một lời nào.

Vệ Thanh Yến cũng không thúc giục ông ta, đi đến bên cạnh Tần đại phu nhân, đưa tay nói: “Phu nhân lấy giấy bùa ta đưa người lần trước ra đây.”

Nghe nói công dụng của lá bùa đó, Tần đại phu nhân liền cất nó bên người, nghe vậy, vội quay người lấy giấy bùa từ trong n.g.ự.c ra, đưa cho Vệ Thanh Yến.

Vệ Thanh Yến đỡ cánh tay Tần đại phu nhân, để nàng đối mặt với Tào chưởng quỹ: “Lão nhân gia, người c.h.ế.t không biết chuyện sau lưng, bất luận Thẩm Thường Sơn khi còn sống có tính toán chu toàn đến đâu.

Hắn cũng không thể ngờ sau khi c.h.ế.t lại sinh oán, việc hắn nhờ người giúp che giấu những điều đó, chẳng qua là muốn bảo vệ con cháu hắn.

Nhưng nếu oán khí của hắn không được hóa giải, người tiếp theo c.h.ế.t sẽ là con dâu cả của hắn, sau đó có lẽ là con trai trưởng, con trai thứ… cho đến khi Tần gia không còn một ai.

Đây chắc chắn không phải điều hắn muốn thấy, cũng không phải điều người muốn thấy.”

Tào chưởng quỹ trong lòng tự nhủ mình, đừng nghe lời hù dọa của cô gái này, nhưng đôi mắt lại không tự chủ được mà nhìn về phía Tần đại phu nhân.

Thuở trước, khi y đi áp tiêu, thường gặp những kẻ thần côn bên đường chặn khách, nói những lời như ấn đường phát đen, sắp gặp đại nạn.

Y đều cười nhạt cho qua, chỉ kẻ c.h.ế.t rồi mới ấn đường phát đen.

Thế nhưng hôm nay, y đã thực sự nhìn thấy thế nào là ấn đường phát đen.

Người phụ nhân vốn có làn da trắng nõn, giữa trán dần tụ một luồng hắc khí, luồng hắc khí này khiến cả khuôn mặt nàng tái xanh.

Giống hệt trạng thái da dẻ của người sau khi chết.

“Ngươi là ai? Ta dựa vào đâu mà phải tin ngươi?”

Tào chưởng quỹ cố gắng hồi lâu, mới nặn ra được một câu từ cổ họng.