Đáng tiếc phò mã đoản mệnh, không may bị ngã ngựa mà c.h.ế.t khi đang chơi mã cầu.
Thành Dương Công chúa đau đớn tột cùng, dồn hết tâm huyết vào đứa con gái duy nhất, cưng chiều đến mức nàng ta trở nên vô pháp vô thiên.
Ta vội vàng đặt chén rượu xuống, hoảng sợ cúi mình xin lỗi nàng.
Quận chúa xoa vai, mày liễu dựng ngược, đang định nổi giận thì đột nhiên bị tiểu thư nhà Hàn Lâm viện bên cạnh kéo tay áo:
"Tân Xương, đây là yến tiệc mừng thọ của Trưởng Công chúa, đừng làm mất mặt chủ nhà."
Tân Xương Quận chúa trừng mắt nhìn ta một cái thật mạnh, hạ giọng:
"Coi như ngươi may mắn! Nếu là ngày thường, ta nhất định sẽ cho ngươi mấy roi vì cái tội không biết điều này, hôm nay nể mặt Trưởng Công chúa, ngươi quỳ xuống dập đầu ba cái, chuyện này coi như bỏ qua."
Mắt ta đỏ hoe, tủi nhục khuỵu gối xuống, dập đầu ba cái theo lời Quận chúa.
Khóe mắt ta liếc về phía Thẩm Tĩnh Đàn không xa, trong mắt nàng ta lóe lên một tia khoái cảm.
Khi đứng dậy, chân ta mềm nhũn, theo bản năng dùng tay vịn vào bàn, ống tay áo rộng thêu vân mây che khuất hai chén rượu bạch ngọc trên bàn.
Một chén là của ta, một chén là của Quận chúa.
Quận chúa "chậc" một tiếng, ánh mắt đầy khinh bỉ:
"Tiện nữ vẫn là tiện nữ, bản tính thấp hèn, Tiêu nhị lại không có mặt, ngươi làm ra vẻ yếu đuối này cho ai xem chứ?"
Ta lặng lẽ chịu đựng, ngoan ngoãn cúi đầu, như một cành hải đường bị mưa quật cong.
Cầm chén rượu trong tay, lặng lẽ lùi về chỗ ngồi.
Trò phi hoa lệnh đã diễn ra được hai vòng, mặt Tân Xương Quận chúa đỏ ửng, bắt đầu bồn chồn nhúc nhích trên ghế.
Ta nhìn thấy tất cả, trong lòng đã có tính toán.
Đưa tay lên thái dương, ta cố ý làm ra vẻ mắt mơ màng, làm đổ chén rượu trên bàn.
Tiếng vỡ giòn tan thu hút sự chú ý của mọi người.
Trưởng Công chúa nhíu mày: "Thứ không ra gì!"
Trong mắt Thẩm Tĩnh Đàn xẹt qua một tia vui mừng không thể chờ đợi, nàng ta khẽ ho một tiếng:
"Mẫu thân đừng tức giận, Tương Tư muội muội có lẽ đã say rồi, cứ để nàng ấy đi nghỉ đi."
Trưởng Công chúa an ủi vỗ vỗ tay nàng ta: "Con làm việc chu đáo lại khoan dung độ lượng, đây mới là phong thái của chủ mẫu Định Viễn Hầu phủ của ta."
Thẩm Tĩnh Đàn khẽ cười, ra hiệu một cái, một nha hoàn lạ mặt lập tức tiến lên đỡ ta, đưa ta rời khỏi chỗ ngồi.
Nàng đưa ta đi dọc theo hành lang, xuyên qua cổng tròn, đi vào gian phía tây của Tử Trúc Hiên.
"Di nương?" Nha hoàn đỡ ta lên giường, khẽ gọi một tiếng.
Ta rên ư ử, không kiên nhẫn quay lưng lại.
Nha hoàn đứng một lúc, thấy ta không có ý định tỉnh táo lại, liền quay người rời đi.
Ta không lập tức đứng dậy.
Một lúc sau, quả nhiên nghe thấy tiếng cửa kẽo kẹt, cửa một lần nữa mở ra.
Nha hoàn kia thấy ta vẫn giữ nguyên tư thế ngủ ban nãy, mới yên tâm đóng cửa lại.
Lần này, tiếng bước chân dần dần xa.
Ta lặng lẽ mở mắt trên giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Các gia đình quyền quý khi tổ chức yến tiệc, đều sẽ chuẩn bị phòng khách trước, để khách say rượu nghỉ ngơi.
Nhưng không có gia đình nào lại sắp xếp phòng nghỉ của khách nữ ở nơi chỉ cách ngoại viện một bức tường.
Ngoại viện hỗn tạp, chỉ cần có chút võ công là có thể trèo tường vào.
Thẩm Tĩnh Đàn nhìn ra chỗ dựa của ta hoàn toàn là nhờ sự thiên vị của Tiêu Vân Khởi, thế nên mới nghĩ ra cái kế rút củi đáy nồi này.
Đến lúc đó, một nam nhân lạ, một thiếp thất xuất thân từ kỹ nữ, cô nam quả nữ ở chung một phòng, dù có thành chuyện hay không, chỉ riêng điều tiếng cũng đủ dìm c.h.ế.t người.
Điều này bảo Tiêu Vân Khởi vốn kiêu ngạo làm sao có thể nuốt trôi được cục tức này?
Dù trong lòng hắn tin hay không, cuối cùng chỉ sợ vì giữ thể diện mà sẽ ra lệnh đánh c.h.ế.t ta ngay tại chỗ.
Tính toán không tồi, đáng tiếc nàng ta gặp phải ta.
Ta tránh mặt người khác, lặng lẽ lẻn vào Vọng Nguyệt Lâu.
Không lâu sau, quả nhiên có nha hoàn đỡ Tân Xương Quận chúa mặt đỏ ửng tiến vào.
Nha hoàn Hầu phủ rời đi, chỉ còn Tử Oanh, nha hoàn của Quận chúa ở lại, tận tụy canh giữ ngoài cửa.
Ta tĩnh tâm, kiên nhẫn chờ đợi.
Chẳng mấy chốc, ngoài cửa truyền đến tiếng Tử Oanh kinh hãi đến mức tức giận:
"Nha đầu c.h.ế.t tiệt này không có mắt à? Váy mới của ta!"
Một giọng nói lí nhí vang lên: "Tỷ tỷ, ta xin lỗi, vừa rồi ta không nhìn đường, để ta lau cho tỷ."
"Nước bẩn văng lên thế này, làm sao mà lau sạch được? Lát nữa ta ra ngoài gặp người thế nào đây?"
"Ta... ta có một bộ quần áo mới làm, còn chưa mặc lần nào, nếu tỷ tỷ không chê thì mặc tạm đi ạ."
"Vậy ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau dẫn đường! Lát nữa Quận chúa tỉnh dậy không tìm thấy người, ta lại bị mắng nữa! Thật là xui xẻo!"
Tiếng Tử Oanh lầm bầm chửi rủa dần xa.
Ta mỉm cười.
Những hạt dưa vàng rải ra đúng là không uổng phí.
Ta giả làm nha hoàn, đỡ Quận chúa đang mơ màng vào Tử Trúc Hiên, rồi quay về Thùy Hương Tạ, yên tâm nằm trên giường đánh một giấc ngon lành.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Đến chiều tối, phủ đệ náo loạn cả lên.
Từ phía sân ngoài mơ hồ truyền đến tiếng cãi vã, khóc lóc.
Ta bình thản ăn chén chè hạt sen tuyết nhĩ do nha hoàn bưng đến.
Đúng lúc này, cửa sân Thùy Hương Tạ bị đẩy mạnh ra.
Chung ma ma, tâm phúc của Trưởng Công chúa, ánh mắt sắc bén, giọng điệu khách khí:
"Di nương, Trưởng Công chúa có lời mời."
Khi ta được đưa đến Tử Trúc Hiên, trong sân là một cảnh tượng hỗn độn.
Giữa sân có một chiếc ghế dài, trên đó là một người đàn ông be bét m.á.u thịt, tay chân buông thõng, rõ ràng đã không còn hơi thở.
Thành Dương Công chúa ôm lấy Tân Xương Quận chúa y phục xộc xệch, ánh mắt hung tợn, như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
Trưởng Công chúa đứng bên cạnh, lông mày nhíu chặt.