Món quà sinh nhật mà Hạ Tây Châu chuẩn bị là một bức tượng điêu khắc hình dáng lúc nhỏ của Thẩm Tĩnh Đàn.
Chàng học rất nhanh, tay nghề cũng khéo léo.
Ta chỉ hướng dẫn vài ngày, chàng đã nhanh chóng nắm bắt được tinh túy của việc khắc gỗ.
Mất gần nửa năm, chàng đã tạo ra bức tượng gỗ sống động như thật, ngây thơ đáng yêu này.
Chàng muốn nói với nàng rằng tiền của chàng sắp đủ rồi, ngày hôn ước do hai nhà định đoạt sắp thành hiện thực.
Ta trằn trọc cả đêm, càng nghĩ càng tức giận.
Hạ Tây Châu còn chưa trả tiền công cho ta, dựa vào đâu mà dùng tài nghệ ta dạy để lấy lòng người khác?
Ta lén lút đứng dậy, đổi thứ trong hộp thành tượng chó A Hoàng mà chàng làm thử lần đầu.
Tưởng tượng vẻ mặt sững sờ của người trong lòng chàng khi mở hộp, lòng ta thầm vui sướng.
Thẩm tiểu thư kia tức c.h.ế.t luôn thì tốt.
Tốt nhất là tức đến mức không cần chàng nữa!
Ta không ngờ, nàng thật sự không cần Hạ Tây Châu nữa.
Ta lề mề đi đến bên cạnh chàng, trong lòng thầm nghĩ, lần này nhịn ba câu.
Chuyện này đúng là ta có chút sai, vậy thì ta rộng lượng để chàng mắng vài câu đi.
Nhưng chỉ ba câu thôi, không thể hơn được nữa.
Ta cũng có cái tôi của của mình.
Hạ Tây Châu vẫn đang ngồi xổm trên đất, tay cầm bức tượng gỗ kia.
A Hoàng rên ư ử lấy đầu cọ vào chàng.
Chàng vỗ vỗ đầu A Hoàng, đứng dậy, vẻ mặt không thể nhìn ra điều gì.
"Đi thôi."
Ta mày liễu dựng ngược, vừa kinh vừa giận: "Ngươi muốn đuổi ta đi?"
Chàng ngẩn ra, nhìn bộ dạng xù lông của ta bật cười: "Nàng nghĩ đi đâu vậy? Ta nói là, nàng không phải vẫn luôn than phiền cửa sổ bị gió lùa sao? Bây giờ có tiền đổi cái mới rồi."
...
Trước mắt, Hồng Xạ hai tay chống nạnh, hậm hực mắng một tiếng tiện nhân.
Thẩm Tĩnh Đàn sau khi bị phế chân thì tính tình thay đổi lớn, hỉ nộ vô thường, làm cho cuộc sống của Hồng Xạ cũng không dễ chịu, thế là nàng ta trút hết oán hận lên đầu ta.
"Trong phủ ai cũng bận rộn chuẩn bị yến tiệc mừng thọ của Trưởng Công chúa, chỉ có tiện nhân ngươi, ban ngày ban mặt ở đây lười biếng tránh việc! Quả nhiên là tiện tỳ, lén lút trốn việc giỏi giang, chỉ một lòng tính toán làm sao để quyến rũ đàn ông!"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Ta nghe vậy cười một tiếng, thờ ơ tháo cây trâm vàng trên đầu xuống, cầm trên tay nghịch.
Cây trâm vàng này là do Tiêu Vân Khởi đặc biệt đặt làm cho ta ở Lâm Lang Các, chỉ riêng viên hồng ngọc quý giá trên đó cũng đã đáng giá cả một thành.
Đuôi trâm nhọn hoắt, dưới ánh nắng lấp lánh ánh lạnh.
"Biết quyến rũ đàn ông cũng coi như một bản lĩnh, ngươi đã gọi ta là tiện nhân, thì nên biết những quy tắc, lễ nghi, khuôn phép đó ta đều không bận tâm. Ta đang yên ổn cho cá ăn ở đây, ngươi lại vô cớ đến quấy rầy sự thanh tịnh của ta, còn la hét ầm ĩ làm cá của ta sợ chạy hết. Bây giờ ta rất không vui, ngươi mà dám trừng mắt nhìn ta thêm một cái nữa, ta sẽ chọc mù đôi mắt của ngươi. Ngươi đoán xem, chủ tử nhà ngươi có ra mặt vì ngươi không, nhị công tử có vì chuyện này mà phạt ta không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hồng Xạ nhìn chằm chằm cây trâm vàng trong tay ta, sắc mặt tái mét.
Dưới sự kéo giật của nha hoàn phía sau, nàng ta có chút ấm ức ngậm miệng lại.
***
Ngày yến tiệc mừng thọ, Thẩm Tĩnh Đàn nổi bật.
Ta vốn nghĩ nàng ta sẽ cố ý khiêu khích trước mặt các phu nhân quyền quý, mượn thân phận của ta để làm ta mất mặt, ai ngờ lại không có.
Ta khẽ nhíu mày.
Ám tiễn là thứ khó phòng bị nhất.
Thẩm Tĩnh Đàn vì ta mà bị què một chân, với tính cách kiêu ngạo của nàng ta, tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Hiện giờ nàng ta lại trầm tĩnh như vậy, chắc chắn đã chuẩn bị hậu chiêu gì đó.
Bình thường ta hiếm khi ra khỏi Thùy Hương Tạ, nàng ta không có cơ hội ra tay, hôm nay là địa bàn của nàng ta, nhất định sẽ tìm cách gây khó dễ cho ta.
Yến tiệc diễn ra được nửa chừng, bên ngoài bỗng nhiên trống chiêng vang dội, truyền đến những tiếng hò reo tán thưởng.
Các nữ quyến tò mò đứng dậy nhìn ra ngoài.
Thì ra là gánh hát đang biểu diễn tiết mục sở trường, trò "trộm đào tiên".
Thẩm Tĩnh Đàn biết Trưởng Công chúa thích xem tạp kỹ, lần này đã bỏ ra số tiền lớn mời gánh hát nổi tiếng nhất vùng Giang Nam.
Nghệ nhân tung dây lên trời, leo lên, bóng dáng biến mất giữa tầng mây.
Khi xuống lại, trên tay cầm một quả đào tiên, nói là do Vương Mẫu trên trời ban tặng, quỳ dâng lên vị thọ tinh hôm nay.
Các nữ quyến xem đến ngây người, Trưởng Công chúa mặt mũi rạng rỡ, cười tươi như hoa.
Khi trở lại chỗ ngồi, ta nhìn chén rượu trước mặt, khẽ nhếch môi.
Chén rượu này so với lúc ta rời chỗ ngồi khi nãy, đã dịch chuyển nửa tấc.
Trong Xuân Phong Lâu, tranh giành địa vị có thể dùng mọi thủ đoạn.
Trước đây từng có hai cô nương nổi tiếng vì tranh giành ân khách mà không tiếc hạ độc vào thức ăn của đối phương, khiến đối phương bị hủy dung.
Từ đó về sau, ta đặc biệt cẩn thận trong việc ăn uống.
Thứ nhất là không ăn những thứ đã rời khỏi tầm mắt, thứ hai là khi cầm lên đặt xuống đều ghi nhớ vị trí cố định.
Ta cầm chén rượu đứng dậy, giả vờ đi ra đình ngắm cảnh, chân vấp một cái, vừa vặn va vào người Tân Xương Quận chúa đang ngồi cạnh cửa.
Tân Xương Quận chúa "ai dô" một tiếng, bật dậy, trừng mắt nhìn ta.
Vị Tân Xương Quận chúa này, từ khi ở Xuân Phong Lâu, ta đã nghe danh tiếng kiêu ngạo của nàng ta rồi.
Mà nàng ta kiêu ngạo cũng có cái lý của nàng ta.
Mẫu thân nàng là Thành Dương Công chúa, là đứa con đầu lòng của hoàng thượng và hoàng hậu, từ nhỏ đã được sủng ái, vinh dự thậm chí còn hơn một số hoàng tử.
Sau này bà gả vào hào tộc Tạ thị ở Kim Lăng, cùng phò mã tình sâu nghĩa nặng.