Thẩm Tĩnh Đàn thủ đoạn không tệ, nhưng dù sao vẫn chỉ là một tiểu thư chưa trả sự đời, vẫn chưa nắm bắt được lòng người.
Ta quả thật không quen biết Tử Oanh, Tử Oanh cũng không quen biết ta.
Nhưng hôm nay nếu nàng ta muốn sống sót, nàng ta phải khăng khăng rằng ngay từ đầu đã bị dẫn vào Tử Trúc Hiên.
Nếu nàng ta thừa nhận Thẩm Tĩnh Đàn ban đầu sắp xếp Quận chúa ở Vọng Nguyệt Lâu, vậy thì nàng ta phải giải thích, tại sao dưới sự trông nom của nàng ta, Quận chúa lại bị chuyển đến Tử Trúc Hiên.
Như vậy, tội danh lơ là nhiệm vụ sẽ không thoát được, nhìn sự tức giận của Thành Dương Công chúa lúc này, nàng ta tuyệt đối không thể thoát khỏi tai họa.
Nhưng nếu thừa nhận bị dẫn vào Tử Trúc Hiên, thì trách nhiệm chính sẽ đổ lên đầu Thẩm Tĩnh Đàn, Tử Oanh dù có lỗi lầm, cũng là vô tình, nói không chừng còn có thể cầu được một tia hy vọng sống sót.
Thẩm Tĩnh Đàn xưa nay coi thường người hầu, làm sao biết được càng ở tầng lớp thấp, sức sống càng mãnh liệt.
Trước sự sống còn, lễ nghĩa liêm sỉ đạo đức thế gian đều phải xếp sau.
Người khác c.h.ế.t thì chết, mình phải giữ được mạng!
Dù có phải dẫm lên xương cốt của người khác, cũng phải sống sót.
Cọng rơm cuối cùng đè c.h.ế.t con lạc đà đã rơi xuống.
Vẻ mặt của Thẩm Tĩnh Đàn suy sụp hẳn.
Thành Dương Công chúa dẫn Tân Xương Quận chúa đang hoảng loạn rời đi trong cơn giận dữ.
Thẩm Tĩnh Đàn cũng bị Trưởng Công chúa giận lây, bị cấm túc ở Thu Ngô Viện.
Tân Xương Quận chúa là tâm can bảo bối của Thành Dương Công chúa, mặc dù kẻ trộm vô lễ với Quận chúa đã bị xử tử tại chỗ, nhưng Thành Dương Công chúa vẫn chưa nguôi giận, mũi nhọn chĩa thẳng vào toàn bộ Thẩm gia.
Một gia tộc muốn hưng thịnh cần rất nhiều thời gian, nhưng để sụp đổ chỉ cần vài ngày.
Cơn thịnh nộ của Thiên hoàng hậu duệ nhanh chóng phá hủy Thẩm gia tan hoang.
Một đại phú gia, cứ thế biến mất khỏi Kim Lăng thành.
Thẩm gia sụp đổ, chỗ dựa cuối cùng của Thẩm Tĩnh Đàn cũng không còn.
Định Viễn Hầu phủ cũng không còn cần một Nhị Phu nhân tai tiếng, không có gia thế như vậy nữa.
Khi ta đến Thu Ngô Viện thăm Thẩm Tĩnh Đàn, nàng ta đang ngồi trước bàn, vẻ mặt bình thản ăn cơm.
Ta cười và nói với nàng ta tin tức phụ mẫu và huynh trưởng nàng ta đều đã bị tống vào ngục.
Tân Xương Quận chúa bị kích động, tinh thần có chút điên loạn, Thành Dương Công chúa vừa lo lắng khôn nguôi, vừa càng thêm căm hận Thẩm gia.
Nước trong quá thì không có cá. Phàm là những người có thể trở thành phú thương cự phú, bảy phần trắng ba phần đen, trong thủ đoạn luôn có những chỗ không quang minh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nếu không có ai điều tra thì thôi, nhưng hễ có người cố ý truy cứu, luôn có thể tìm ra những chỗ vi phạm luật pháp triều đình.
Không cần Thành Dương Công chúa phải bận tâm, những người dưới quyền đã lo liệu xong xuôi mọi việc.
Người nhà họ Thẩm sa cơ lỡ vận còn chưa kịp rời khỏi Kim Lăng thành để trở về quê hương thì đã bị tống vào đại ngục.
Thẩm Tĩnh Đàn đặt chiếc đũa bạc xuống, bình tĩnh lau miệng.
"Thành vương bại khấu, ta không có gì để nói. Tiêu gia định xử lý ta thế nào?"
"Đưa vào Đồng Chử Am."
Đây là đề nghị của ta với Tiêu Vân Khởi.
Đồng Chử Am là nơi khổ tu dành riêng cho những tiểu thư khuê các phạm trọng tội, vào mà không có ra.
Trước khi vào am phải cạo trọc đầu, thay y phục lộng lẫy và trâm cài.
Sau khi vào am, phải ngủ giường ván cứng, ăn cơm rau đạm bạc, còn phải giặt giũ làm việc hàng ngày, nếu không sẽ bị phạt.
Dù là nữ quyến cao quý kiêu ngạo đến đâu, khi vào Đồng Chử Am cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu.
Đối với Thẩm Tĩnh Đàn, người từ nhỏ đã quen sống trong nhung lụa, cuộc sống như vậy có lẽ còn khó chịu hơn cả cái chết.
Nàng ta càng khó chịu, ta càng vui.
Thẩm Tĩnh Đàn nghe xong, bình tĩnh gật đầu.
Ta cau mày, tự dưng cảm thấy bất an.
Chuyện bất thường ắt có quỷ.
Thẩm Tĩnh Đàn trấn tĩnh như vậy, lẽ nào có hậu chiêu?
Nàng ta ngẩng mặt lên, khẽ cười:
"Ta vẫn luôn không hiểu, tại sao từ khi ngươi vào phủ lại luôn nhắm vào ta, rõ ràng ta chưa từng làm gì ngươi. Bây giờ ta mới hiểu ra. Ngươi, là vì Tây Châu ca ca đúng không?"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Ta siết chặt chiếc khăn trong tay: "Không được gọi như vậy, ta sợ làm bẩn tên của chàng."
Nàng ta không để ý, tiếp tục nói: "Hôn ước của ta và Tây Châu ca ca là do tổ phụ hai nhà định. Khi ta còn bé, Tây Châu ca ca đã sống ở nhà ta rồi. Khi đó nhà họ Hạ vì liên lụy vào loạn tứ vương, cả nhà chỉ còn lại một mình hắn, được người trung thành đưa đến Kim Lăng sinh sống. Sau này nhà ta cũng chuyển về Kim Lăng, tổ phụ giữ lời hứa, nghĩ đến hôn ước hai nhà, nên đón Tây Châu ca ca về nhà họ Thẩm chăm sóc. Hắn thông minh, học cái gì cũng nhanh, vượt cả các huynh trưởng của ta, hơn nữa lại rất kiên nhẫn với ta. Các huynh trưởng ghét ta yếu ớt, không muốn chơi với ta, chỉ có hắn chịu ở bên ta. Lúc đó ta thật sự rất thích hắn, ngày nào cũng mong mau lớn để sớm được gả cho hắn."
Khóe môi nàng ta nở một nụ cười, dường như chìm đắm trong hồi ức xưa cũ.
Ta nhớ đến bức tượng gỗ thời thơ ấu của Thẩm Tĩnh Đàn mà Hạ Tây Châu đã mất gần nửa năm để khắc, trong lòng có chút nặng nề.