"Sau đó tổ phụ qua đời, phụ thân ta muốn hủy hôn ước, ta khóc lóc không chịu, ông tát ta một cái, nói nữ nhi nhà họ Thẩm không thể tự dâng ta ngoài. Phụ thân cho Tây Châu ca ca hai lựa chọn, một là ở lại, tiếp tục được nhà họ Thẩm nuôi dưỡng, nhưng hôn ước sẽ chấm dứt. Hai là dọn ra ngoài, tự lực cánh sinh, khi nào tự kiếm đủ trăm lượng vàng, khi đó mới tính chuyện cầu hôn. Hắn không quyết định ngay, mà đến hỏi ta nghĩ thế nào, ta nói ta muốn gả cho hắn, thế là hắn chọn dọn ra ngoài."
"Ban đầu, ngày nào ta cũng mong ngóng, hận không thể lén lút mang tiền riêng của mình cho hắn. Ta cũng thật sự nhờ người mang tiền cho hắn, nhưng hắn không nhận, hắn nói hắn muốn đường đường chính chính kiếm được trăm lượng vàng, hắn muốn chứng minh cho phụ thân ta thấy, hắn có khả năng chăm sóc ta. Không giấu gì ngươi, lúc đó, ta thật lòng muốn gả cho hắn. Sau này ta lớn hơn một chút, các tỷ muội trong nhà và đồng hữu bắt đầu tìm kiếm đối tượng, cuối cùng người được chọn hoặc là công tử nhà quyền quý, hoặc là cử nhân tú tài, tệ nhất cũng là thương gia giàu có như nhà ta. Nhưng Tây Châu ca ca thì sao? Hắn không phải nhà quyền quý, lại vì gia đình mà cả đời không thể thi cử ra làm quan, nhà cửa thì trống rỗng, ngay cả trăm lượng vàng nhỏ nhoi cũng phải tích cóp mấy năm."
"Ta lén lút đi thăm hắn, ha ha, ngươi đoán xem ta thấy gì? Hắn, phu quân tương lai của Thẩm Tĩnh Đàn ta, lại đang bán hoành thánh cho những người hạ cấp ngoài đường! Lại còn không hề cảm thấy xấu hổ. Tiền sính lễ hắn dùng để cưới ta là do hắn tích cóp từng chút một từ những người này!"
"Trên đời này còn có chuyện nào nực cười hơn thế không? Tại sao chứ? Thẩm Tĩnh Đàn ta chẳng thua kém ai, tại sao phải chịu sự sỉ nhục này? Sau này gặp các tỷ muội trong nhà, ta làm sao có thể có mặt mũi ngồi cùng bàn với họ? Chẳng lẽ phải nói rằng người đánh xe, người gác cổng nhà họ vừa ăn sáng ở quán của ta sao?! Hắn tự sa đọa, tại sao lại phải kéo ta theo cùng!"
Giọng nàng ta vô thức trở nên the thé, sắc mặt hiện lên một vệt hồng bất thường.
Ta túm lấy cổ áo nàng ta, giơ tay tát nàng ta một cái.
Trong lồng n.g.ự.c ta một ngọn lửa hừng hực cháy, cháy bỏng khiến ta chỉ muốn xé nát người trước mặt.
"Nhưng chàng đã hủy hôn rồi! Chàng chưa từng nghĩ đến việc ép buộc ngươi, tại sao ngươi vẫn phải tận diệt?"
Đầu nàng ta nghiêng sang một bên, một lúc lâu, nàng ta ôm mặt cười khẩy:
"Ngươi muốn biết tại sao? Vậy thì tự mình xem đi."
Nàng ta giật tay ta ra, từ đầu giường ôm lấy một chiếc hộp gỗ lim, tập tễnh đi về phía ta, vẻ mặt kỳ dị không tả xiết.
"Đáp án ở ngay đây, ngươi tự mình xem đi."
Ta nhìn chằm chằm vào chiếc hộp gỗ lim trước mặt, không hiểu sao, đột nhiên lòng ta hoảng loạn vô cùng.
Thấy ta không nhận, Thẩm Tĩnh Đàn lại đưa chiếc hộp về phía trước.
"Xem đi, ngươi không phải muốn đáp án sao?"
Ta cắn răng, lật nắp hộp trong tay nàng ta.
Tay nàng ta buông lỏng, chiếc hộp rơi xuống đất, một vật màu vàng từ trong đó lăn ra, chạm vào đầu mũi chân ta, rồi dừng lại.
Ánh mắt ta tập trung lại, chỉ cảm thấy đầu ong một tiếng, toàn thân tê dại.
Máu toàn thân đông cứng lại.
Đó là A Hoàng.
Đầu của A Hoàng.
Chỏm lông bị thiếu ở vành tai là do đêm giao thừa quá lạnh, nó cuộn tròn bên bếp lửa, không cẩn thận bị cháy.
Ta còn cười nó rất lâu.
Thẩm Tĩnh Đàn vỗ tay, vẻ mặt điên dại:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Món quà này, ngươi thích không?"
"Trên bàn còn thịt, ta chỉ nếm một bát, hơi dai, ta không thích."
"Nhưng, ngươi và nó thân thiết như vậy, chắc là sẽ không chê."
Tay áo tuột xuống, trên cánh tay nàng ta lộ ra vài vết máu.
Đó là dấu vết A Hoàng đã từng cố gắng giãy giụa cầu sinh.
Nàng ta nhận ra ánh mắt của ta, cười như không có chuyện gì:
"Con súc sinh nhỏ này cũng có chút sức, ta tốn không ít công sức mới g.i.ế.c được. Trước khi chết, đầu nó còn cố sức hướng về phía Thùy Hương Tạ của ngươi. Ngươi nói xem ngươi có gì tốt? Rõ ràng ban đầu ta đã tặng nó cho Hạ Tây Châu, vậy mà nó lại một lòng một dạ nhớ đến ngươi. Đồ chó vô ơn, cũng như chủ nhân của nó vậy!"
"Ngươi không phải muốn biết tại sao ta không để Hạ Tây Châu sống sao? Hắn nói hắn yêu một kỹ nữ, muốn cưới ả ta làm vợ! Một kỹ nữ! Hắn đang sỉ nhục ta! Thứ mà Thẩm Tĩnh Đàn ta không cần, dù có hủy hoại, đốt cháy, xé nát, cũng không đến lượt một kỹ nữ! Hắn đáng chết! Ha ha ha ha, hắn đáng chết! Chết hay lắm!"
Mắt ta choáng váng, cảm thấy trời đất quay cuồng, không nhìn rõ gì cả, không nghe thấy gì cả, mọi thứ xung quanh nhanh chóng rời xa ta.
Ta lờ đờ lấy con d.a.o găm phòng thân trong tay áo ra, từng bước đi về phía nàng ta.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Khi Tiêu Vân Khởi xông vào Thu Ngô Viện, ta đang cẩn thận lục lọi trong bụng Thẩm Tĩnh Đàn.
Máu của Thẩm Tĩnh Đàn chảy lênh láng khắp sàn, giày, tất và váy lụa của ta đều bị m.á.u thấm ướt.
Sắc mặt hắn tái nhợt, nhẹ nhàng đến gần, khẽ gọi:
"Tương Tư? Nàng đang làm gì vậy?"
Ta ngẩng khuôn mặt dính đầy m.á.u lên, cười rạng rỡ: "Ta đang tìm A Hoàng đó!"
"Chó ngốc, lạc đường rồi, ta phải đưa nó về nhà."
Ta bị Tiêu Vân Khởi đánh ngất, đưa về Thùy Hương Tạ.
Ta có một giấc mơ rất dài.
Giấc mơ hỗn loạn, ta lờ mờ đi trong đó, như một khán giả xem hoa.
Lúc thì lão Trịnh đầu ngõ xô cửa sân, khản giọng kêu:
"Cô nương, mau đi xem, Tây Châu xảy ra chuyện rồi!"
Lúc thì Hạ Tây Châu áo xanh đứng ở cửa, quay đầu cười:
"Tương Tư, nàng ấy sai người tìm ta. Chắc là gặp chuyện khó khăn gì, dù sao cũng từng quen biết , ta đi rồi về ngay."
Lúc thì A Hoàng cọ vào ống quần ta, lật bụng làm nũng.