Tương Tư Hạ Tây Châu

Chương 16



 

Lúc thì cái đầu đẫm m.á.u của nó cuộn tròn lăn đến chân ta.

 

Ý thức của ta lơ lửng, cuối cùng dừng lại ở một con đê đầy cỏ dại.

 

Hạ Tây Châu vừa được vớt lên từ dưới nước, khuôn mặt tuấn tú ướt đẫm, đôi mắt nhắm nghiền, môi tái nhợt.

 

Một sợi tóc đen bám chặt vào má hắn.

 

Ta run rẩy đưa tay gạt đi mấy lần mà không gạt được.

 

Ta có chút muốn cười.

 

Đây còn là đôi tay khéo léo mà Tang ma ma hết lời khen ngợi, có thể chơi bất kỳ nhạc cụ nào sao?

 

Sao lại không nghe lời như vậy chứ?

 

Ta hình như thật sự đã cười.

 

Những người hàng xóm trong ngõ Tế Liễu nhìn ta với ánh mắt thương hại.

 

Thật nực cười.

 

Ta có gì đáng thương chứ?

 

Ta chính là Tương Tư mà.

 

Là Tương Tư, người thà phụ cả thiên hạ, chứ không để thiên hạ phụ mình.

 

Không gì có thể thực sự làm tổn thương ta.

 

Chu đại thẩm hàng xóm ôm chầm lấy ta.

 

"Tương Tư, muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng kìm nén mà làm khổ mình."

 

Ta ngơ ngác chớp mắt.

 

Hốc mắt khô khốc.

 

Không một giọt nước mắt.

 

Ta đã không còn biết khóc từ lâu rồi.

 

Ta ôm đầu Hạ Tây Châu, áp mặt vào.

 

Chàng rất ngượng ngùng.

 

Dù chúng ta sắp thành thân, chàng cũng không cho ta đến gần, ngay cả nắm tay thôi cũng đỏ tai.

 

Ta bực tức dậm chân: "Hạ Tây Châu, động phòng hoa chúc là dành cho những cô gái trong trắng, ta là kỹ nữ, căn bản không bận tâm đến những lễ nghi rườm rà này."

 

Chàng thở dài một tiếng, lần đầu tiên ôm ta vào lòng, động tác trân trọng vô cùng.

 

"Ta bận tâm."

 

"Đó không phải là lễ nghi rườm rà, mà là để tuyên cáo thiên hạ, kính cáo tổ tiên và thần linh bốn phương, kiếp này kiếp này, nàng và ta kết tóc phu thê."

 

Mặt chàng lạnh như băng, giống như trái tim ta lúc đó.

 

Chúng ta còn chưa cử hành những lễ nghi rườm rà đó, liệu thần linh có biết lòng chúng ta không?

 

Nếu không biết, ngày sau dưới suối vàng, ta phải tìm chàng thế nào đây?

 

Ta nghiến răng, trong lòng dấy lên sự tàn nhẫn.

 

Kính cáo thần linh sao? Ta sẽ cho họ biết.

 

Ta mặc một bộ tang phục trắng toát, đưa Hạ Tây Châu đến miếu Thành Hoàng.

 

Thành Hoàng gia cai quản việc âm ti, đi lại giữa địa phủ và nhân gian, chuyện thế gian không thể thoát khỏi tai mắt ngài.

 

Đã vậy, ta sẽ thỉnh Thành Hoàng làm chứng, trước âm ti địa phủ kết làm phu thê với chàng.

 

Khi sống không được luật pháp nhân gian công nhận, vậy thì sau khi c.h.ế.t xin Thập Điện Diêm Vương ghi một bút vào sổ sinh tử.

 

Ta, Tương Tư, là nương tử của Hạ Tây Châu, Hạ Tây Châu là phu quân của Tương Tư ta.

 

Không cầu được kiếp này bạc đầu răng long, vậy thì cầu sau khi c.h.ế.t phu thê trùng phùng dưới suối vàng.

 

***

 

Mặc dù Tiêu Vân Khởi đã cố gắng hết sức để đàn áp, nhưng chuyện ta g.i.ế.c Thẩm Tĩnh Đàn và m.ổ b.ụ.n.g nàng ta vẫn bí mật lan truyền trong phủ.

 

Các nha hoàn hầu hạ ta run rẩy, ánh mắt kinh hãi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Hạ nhân trong phủ đều lén nói ta là quỷ La Sát khát m.á.u ăn thịt.

 

Tiêu Vân Khởi lấy lý do bệnh đột ngột mà vội vàng chôn cất Thẩm Tĩnh Đàn.

 

Mấy người hầu trong Thu Ngô viện đã chứng kiến hiện trường bị hắn dùng tiền bạc bịt miệng, đưa đến trang viên hẻo lánh.

 

Trưởng Công chúa mấy lần sai người đến gọi ta, muốn hỏi rõ sự thật, nhưng đều bị hắn ngăn lại.

 

"Tương Tư, nàng không cần lo lắng, chuyện này ta sẽ xử lý ổn thỏa, sẽ không có ai biết đâu."

 

Ta nằm trên giường, ngay cả mí mắt cũng lười nhấc lên.

 

Thẩm Tĩnh Đàn c.h.ế.t rồi, nhà họ Thẩm sụp đổ rồi, mối thù của ta đã được báo rồi.

 

Kịch bản tình sâu nghĩa nặng cũng không cần diễn nữa.

 

Từ nay về sau ta không cần phải nhượng bộ Tiêu Vân Khởi, khồng cần dựa vào việc bán thân để cáo mượn oai hùm nữa.

 

Ta khoanh tay, an tường chờ đợi cái chết.

 

Trước đây ta vì Hạ Tây Châu mà chọn ở lại thế gian.

 

Giờ đây chàng đã đi xuống suối vàng, vượt Vong Xuyên, ta cũng cam tâm tình nguyện đi theo.

 

Bằng cách mà ta từng sợ hãi nhất.

 

Ta không ăn nữa, cũng không uống nước nữa.

 

Có rất nhiều cách chết, nhưng hầu hết đều không đẹp mắt.

 

Phụ nữ vì người yêu mà làm đẹp.

 

Dưới âm ti trùng phùng, ta hy vọng mình có thể xinh đẹp.

 

Kiếp này ta chưa từng lo lắng về dung mạo, giờ đây gần đến nơi thì lại sợ, e rằng không còn xinh đẹp như xưa.

 

Ta đói đến hoa mắt, không cầm nổi gương, đành hỏi nha hoàn mới đến tên Xuân Hỉ:

 

"Giờ ta còn đẹp không?"

 

"Đẹp lắm! Ta chưa từng thấy người phụ nữ nào đẹp hơn phu nhân."

 

"Đừng gọi ta là phu nhân."

 

"Vậy phải gọi người là gì?"

 

"Ta tên Tương Tư, phu quân của ta họ Hạ, ngươi có thể gọi ta là Tương Tư, hoặc Hạ phu nhân."

 

"Nhưng... công tử không phải họ Tiêu sao?"

 

"Hắn họ Tiêu kệ hắn, liên quan gì đến ta?"

 

Bỗng một tiếng "rầm" vang lên bên tai, cánh cửa bị đạp mạnh tung ra.

 

Một bóng người như gió xoáy từ cửa cuốn đến bên giường, ta bị một đôi tay lớn kéo dậy khỏi giường.

 

Chỉ cần dựa vào hơi thở, ta đã biết đó là ai.

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Trong lòng ta có chút phiền chán: "Tiêu Vân Khởi, ngươi có thể để ta được yên tĩnh trước khi c.h.ế.t không?"

 

Tiêu Vân Khởi thở hổn hển, nghiến răng nghiến lợi: "Tương Tư, nàng muốn tự mình c.h.ế.t đói sao?"

 

Ta ôm bụng đói cồn cào, cười phóng túng: "Khó nhìn ra lắm sao?"

 

"Nếu ta không muốn nàng c.h.ế.t thì sao?"

 

Ta nhắm mắt lại, cười khẩy: "Ngươi là cái thá gì?"

 

"Nàng!"

 

Cổ áo bị kéo mạnh, tay Tiêu Vân Khởi giơ lên giữa không trung, sắc mặt thay đổi liên tục.

 

Ta cố gắng ngẩng cổ, nhưng vì không còn sức nên đành bỏ cuộc.

 

Đầu ta vô lực ngả ra sau, giọng điệu lười biếng:

 

"Sao, lại muốn đánh ta sao? Muốn đánh thì nhanh lên, cũng coi như cho ta một sự giải thoát."

 

"Sau này ngươi đi dương quang đạo của ngươi, ta đi cầu Nại Hà của ta, kiếp sau đừng gặp lại nữa."

 

Tuy nhiên không biết vì sao, cái tát của Tiêu Vân Khởi không giáng xuống.