Người ta nói tuyết rơi không tiếng động, nhưng thực ra khi tuyết rơi nhiều, sẽ có tiếng xào xạc.
Đây là suy nghĩ duy nhất thoáng qua trong đầu ta khi bị tú bà ném trước bậc đá cửa chờ chết.
Bậc đá dưới thân lạnh buốt, làm dịu đi cái đau rát như lửa đốt trên lưng.
Ta nhắm mắt, gần như bình thản chờ đợi cái chết.
Dù sao trên đời này, vốn cũng chẳng có gì đáng để ta lưu luyến.
Trong lúc ý thức mơ hồ, bên tai có người gọi "cô nương".
Ta vốn không muốn để ý, chờ hắn tự rời đi.
Nhưng ta đã đánh giá thấp tính kiên nhẫn của kẻ phiền phức này.
Người đó cứ lẩn quẩn bên tai ta lải nhải không ngừng.
Ta tức đến nghiến răng, hận ông trời đối xử bất công với ta.
Sống đã không thể tự chủ thì thôi, ngay cả c.h.ế.t cũng không được yên tĩnh.
Cơn giận bùng lên, ý thức vốn đã tan rã bỗng tập trung lại, ta đột ngột mở mắt:
"Cút đi!"
Lời vừa thốt ra, ta không khỏi ngẩn người.
Trước mắt là một thư sinh mặc áo bông xanh bình thường, nhưng được giặt rất sạch sẽ, dưới nách kẹp vài cuộn tranh.
Tuyết bay ngập trời, hồng trần tan nát.
Hắn xuất hiện trước mắt ta, đứng lặng lẽ như cây trúc xanh, trong ánh mắt chứa đầy sự quan tâm.
Biết sớm hắn đẹp trai đến vậy, ta đã hét nhỏ tiếng hơn rồi.
Đối với người đẹp, ta vốn luôn sẵn lòng khoan dung hơn một chút.
Chỉ là, ta sắp c.h.ế.t rồi, coi như để hắn chịu thiệt ở chỗ ta một lần vậy.
Trong lúc ngẩn người, trên người ta chợt ấm áp.
Người đó đã cởi chiếc áo bông của mình ra, đắp lên người ta.
Ta nhìn sườn mặt đẹp như ngọc của hắn, chợt nảy sinh ý muốn trêu chọc:
"Ta mắc bệnh hoa liễu, chiếc áo bông này ngươi không cần nữa sao?"
Thư sinh ngẩn ra, nhíu mày khó xử.
Ta cười lạnh trong lòng.
Chợt thấy hắn nở nụ cười rạng rỡ: "Nếu đã vậy, thì càng không thể để cô nương một mình ở đây được."
"Hạ sinh tại thành Nam, nếu cô nương không chê, thì xin theo ta về hàn xá dưỡng bệnh đi."
Trong trận tuyết lớn, ta nằm sấp trên lưng thư sinh.
Vết roi trên lưng bị gió lạnh thổi qua, đau như d.a.o cắt.
Ta theo bản năng cắn chặt môi, không phát ra một tiếng động nào.
Khi mới vào Xuân Phong Lâu, ta khóc rất nhiều.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Ta khóc vì nhớ, nhớ nương không chịu nổi gánh nặng cuộc sống, bỏ ta đi theo người khác.
Ta khóc vì hận, hận cha ngày đêm mê cờ bạc, không tiếc bán con để đánh bạc.
Ta cũng oán, oán tú bà lòng dạ sắt đá, bất chấp lời van xin của ta, ép ta thành kỹ nữ.
Ta lại càng sợ, sợ cuộc đời sau này của mình, cũng như các cô nương khác trong lầu, đợi đến khi già nua xấu xí, chỉ được bao bọc bởi một tấm chiếu rách, vứt ra bãi tha ma ngoại ô.
Sau này Tang ma ma chê ta khóc lóc xui xẻo, nhốt ta vào nhà kho, ba ngày không cho nước uống cơm ăn, chỉ để lại cho ta một con thỏ trắng nhảy nhót.
Bà nói: "Muốn c.h.ế.t thì c.h.ế.t sớm đi, nếu còn muốn sống, thì phải có chút lòng dạ, Xuân Phong Lâu của ta không nuôi những kẻ vô dụng chỉ biết khóc lóc."
Xiềng xích nặng nề khóa chặt cửa phòng, trong căn nhà kho tối tăm chỉ còn lại ta và con thỏ trắng tên là Miêu Miêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đó là con thỏ của cô nương Diêu Hoàng trong lâu nuôi.
Nàng ấy muốn thoát khỏi thân phận kỹ nữ, Tang ma ma rất không vui.
Miêu Miêu được nuôi rất dạn người, ngoan ngoãn đến ngửi tay ta, cánh môi động đậy, chóp mũi ướt át.
Ta vuốt ve bộ lông mượt mà của nó, ôm đầu gối co ro ở góc tường, lặng lẽ rơi lệ.
Mặt trời lặn, trăng lên.
Sau hai ngày hai đêm không nước không gạo, ta khuất phục.
Cảm giác đói bụng không hề dễ chịu chút nào.
Trong bụng như có một ngọn lửa đang cháy, từng chút một thiêu đốt ngũ tạng lục phủ.
Ta điên cuồng đập vào cánh cửa gỗ nhà kho, khản giọng kêu lên rằng ta đã sai rồi.
Ngoài cửa, bọn sai vặt cười ha hả, tiếng xóc xúc xắc kêu leng keng.
Chúng nghe thấy, nhưng chúng không để ý.
Đêm tối lại buông xuống, ta cuộn tròn trên đất, một lần nữa tỉnh dậy từ cơn hôn mê.
Tên sai vặt trông coi đã bị ma ma gọi lên lầu trên bận rộn.
Ban đêm, chính là lúc Xuân Phong Lâu làm ăn tốt nhất.
Tiếng tơ trúc, sáo tiêu hòa cùng tiếng trêu ghẹo mơ hồ truyền vào sân sau.
Ta tưởng tượng các món ngon vật lạ trên lầu, bụng réo lên ầm ĩ như sấm.
Một tia trăng lọt qua khe cửa gỗ, chiếu thẳng vào Miêu Miêu tròn trịa mập mạp.
Nó quay lưng về phía ta, ngồi xổm ở góc tường, đang ăn cỏ dại mọc ra từ khe tường.
Khoảnh khắc này, ta chợt bừng tỉnh, hiểu ra ý đồ của Tang ma ma.
Ta nuốt nước bọt, khẽ gọi: "Miêu Miêu, lại đây, mau lại đây với tỷ tỷ."
Chiều tối ngày thứ ba, tiếng xích sắt rơi loảng xoảng, cánh cửa gỗ kẽo kẹt mở ra.
Tang ma ma nhìn chằm chằm vào bộ lông dính m.á.u dưới chân ta, hài lòng mỉm cười.
"Cô nương cuối cùng cũng tiến bộ rồi."
Ta ngẩng cao đầu bước ra khỏi cửa gỗ.
Diêu Hoàng khóc lóc lao vào ta, tát mạnh vào mặt ta.
Ta giơ tay tát trả lại.
Trải nghiệm trong nhà kho đã dạy ta một đạo lý: Trong Xuân Phong Lâu, không ai quan tâm đến nước mắt.
Muốn sống tốt, phải liều mạng mà leo lên.
Ai bảo Diêu Hoàng tự mình không biết cố gắng, không thể trở thành hoa khôi?
Nếu chủ nhân của Miêu Miêu là Ngụy Tử, e rằng Tang ma ma còn muốn đặt nó lên bàn thờ mà cung phụng.
Từ đó về sau, ta như được khai sáng, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, đã vượt qua hoa khôi cũ Ngụy Tử, trở thành tân hoa khôi của Xuân Phong Lâu.
Cả thành Kim Lăng đều đồn rằng Tương Tư Cô nương của Xuân Phong Lâu phong tình vạn chủng, ngàn mặt ngàn vẻ, chỉ cần người trước mặt vui lòng.
Nhưng họ nói không đúng.
Trong ngàn mặt đó, không có mặt khóc.
Xuân Phong Lâu, không thể dựa vào nước mắt.
Thành Kim Lăng cũng vậy.
Vì thế ta học được cách khôn ngoan.
Càng đau khổ, ta càng cười rạng rỡ.