Thế là, ta thổi nhẹ vào tai thư sinh, mắt cong lên, giọng điệu quyến rũ:
"Ơn cứu mạng, không biết lấy gì báo đáp, chi bằng... ta lấy thân báo đáp?"
Thư sinh loạng choạng, tai đỏ bừng.
Hắn lắp bắp: "Cô... cô nương đừng đùa, tại hạ đã có vị hôn thê."
"Nàng có đẹp bằng ta không?"
Thư sinh nghiêm nghị nói: "Trong lòng tại hạ, nàng là người con gái đẹp nhất thế gian."
Ta bĩu môi.
Ta không tin trên đời này, có người phụ nữ nào mà Tương Tư ta không sánh bằng.
Ta đã gặp đủ loại đàn ông ở Xuân Phong Lâu, nhưng chưa bao giờ gặp ai kỳ lạ hơn Hạ Tây Châu.
Rõ ràng là một thư sinh, tinh thông cả thư pháp lẫn hội họa, nhưng lại không bao giờ nán lại bàn học lâu.
Giờ Mão dậy, luyện chữ nửa canh giờ, đọc sách nửa canh giờ, một ngày học hành coi như đã xong.
Hắn đỏ lửa bếp lò đất, một bên nhỏ lửa hầm canh, một bên bận rộn cán bột, băm nhân.
Sau khi ăn vội vài miếng, hắn liền đẩy xe đẩy nhỏ ra ngoài bán hoành thánh.
Hoành thánh nhân thịt gà vỏ mỏng nhân đầy, người khác bán năm văn, hắn chỉ bán ba văn.
Ta cười hắn không biết làm ăn, hắn không phản bác, lẳng lặng rắc một ít hành lá, bưng bát hoành thánh nóng hổi cho khách quen trong ngõ, tay lau vào vạt áo, rồi hài lòng nhìn họ ăn ngấu nghiến.
Hơi nước bốc lên nghi ngút từ nồi canh, giọng hắn mơ hồ.
"Kiếm sống không dễ, bán đắt quá, họ sẽ không nỡ ăn."
Ta sững người.
Ở Xuân Phong Lâu, ta học được mọi cách để dẫm đạp lên người khác mà leo lên.
Những người có thể vào Xuân Phong Lâu đều có chút nhan sắc, nhưng hoa khôi thì chỉ có một.
Thân phận kỹ nữ thấp hèn, sống c.h.ế.t đều nằm trong tay người khác.
Muốn sống sót, muốn sống một cách đàng hoàng, phải đứng ở vị trí cao.
Tang ma ma khen ta có cái khí chất liều mạng, bất chấp tất cả.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Thà ta phụ thiên hạ, chứ không để thiên hạ phụ ta.
Ta cầm chén ngọc, lòng cười lạnh.
Cứ vài ngày, lại có vài cô gái được khiêng ra từ cửa sau Xuân Phong Lâu.
Nếu ta không tranh giành, biết đâu một ngày nào đó, người được khiêng ra lại là ta.
Cái gọi là lòng trắc ẩn, đối với ta từ trước đến nay luôn là gánh nặng.
Nhưng có lẽ cuộc sống ở ngõ Tế Liễu quá an nhàn, không còn cái cảm giác hiểm nguy sớm tối như ở lầu, ta đã thay đổi.
Nhìn những thực khách mặc áo bông cũ nát, bưng bát húp soạt soạt hết cả nước lẫn cái, vỗ vỗ bụng, rồi mãn nguyện đội gió lạnh đi làm, ta lại bất giác cảm thấy lời Hạ Tây Châu nói có chút có lý.
Thế là ngày hôm sau, ta dậy thật sớm, búi tóc gọn gàng, bước vào bếp dưới ánh mắt ngạc nhiên của hắn.
Điều đáng giận là, với cái giá rẻ như vậy, vẫn có người quỵt nợ.
Khi lão Trịnh bán hương nến ở đầu ngõ lần thứ ba mặt dày nói muốn ghi nợ, ta chau mày, bỏ khăn lau bàn xuống định nổi giận.
Hạ Tây Châu lặng lẽ kéo tay ta lại.
Hắn múc đầy một bát hoành thánh, còn rắc thêm hành lá.
Hành lá kia do ta thái đó!
Khi thu dọn hàng, ta vẫn hậm hực ngồi sau xe đẩy, không muốn nói một lời nào.
Hạ Tây Châu cười bất đắc dĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn như làm xiếc, lấy ra một chuỗi kẹo hồ lô từ xe đẩy.
Đường chảy trong suốt bóng loáng, bao lấy quả đỏ tươi mọng bên trong.
Ta khẽ hừ một tiếng.
Đừng hòng dùng một chuỗi kẹo rẻ tiền này mà mua chuộc ta.
Trong lòng ta nghĩ vậy, nhưng tay lại thành thật giật lấy, cắn phập một miếng.
Vị chua ngọt bùng nở trên đầu lưỡi.
Hạ Tây Châu thong thả dọn hàng:
"Lúc ta mới đến ngõ Tế Liễu, chỉ mới khoảng sáu, bảy tuổi, vì nhớ nhà, ngày nào cũng ngồi ở đầu ngõ khóc lóc."
"Lúc khóc mệt nhất, còn ngất đi, là Trịnh thúc bỏ quầy, bế ta chạy đến y quán, mới kéo được một mạng này của ta về."
"Hai năm nay làm ăn hương nến khó khăn, ông ấy cũng hết cách rồi."
Ta nhai chậm lại.
Đợi đến khi lão Trịnh mặt mày ngượng nghịu, lần thứ tư đến ghi nợ, ta sầm mặt múc cho ông ấy đầy một bát hoành thánh.
Lão Trịnh nuốt nước bọt, mặt mày nịnh nọt:
"Cô nương, có thể rắc thêm chút hành lá không?"
Ta lườm ông ấy một cái, hậm hực rắc thêm một nắm hành lá lớn.
Hạ Tây Châu khẽ ho một tiếng, nắm tay đặt lên miệng, khóe mắt, chân mày đều mang theo ý cười.
Cuộc sống ở ngõ Tế Liễu thật sự rất bình yên.
Nắng trườn vào con ngõ hẹp, thời gian trôi đi lặng lẽ như dòng suối.
Những buổi chiều không bán hoành thánh, Hạ Tây Châu cũng không vào thư phòng.
Không phải là chăm sóc vườn rau, sửa hàng rào, thì cũng là vãi thóc cho gà ăn.
Hắn cứ ngồi trong sân, cúi đầu cầm d.a.o khắc gỗ.
Chú chó vàng trong sân yên lặng nằm bên chân hắn.
Ta ngồi dưới hiên sưởi nắng.
Trương đại phu của Hồi Xuân Đường nói ta khí hư, phơi nắng sẽ giúp vết thương nhanh hồi phục.
Nắng ấm mùa đông rải trên mặt vừa ấm áp vừa xa lạ.
Ta xòe bàn tay, làn da quanh năm không thấy ánh nắng trắng như ngọc.
Những cô gái ở Xuân Phong Lâu, thường ngày không được thấy mặt trời.
Một là, để giữ làn da trắng như tuyết.
Hai là, màn đêm mới là khoảng thời gian thuộc về chốn ăn chơi.
Ta nhắm mắt lại, lặng lẽ cảm nhận hơi ấm của ánh nắng đã lâu không thấy.
Bên tai truyền đến tiếng cạo gỗ đều đặn, Hạ Tây Châu lại đang khắc gỗ.
Tiếng cạo gỗ dừng lại, ta tò mò rướn cổ nhìn.
Chỉ thấy một con vật mặt mũi mơ hồ, đến mức không thể phân biệt chủng loại.
Giống chó mà không phải chó, giống lợn mà chẳng ra lợn.
Ta chậc một tiếng đầy vẻ chê bai.
Nhìn cái dáng vẻ chuyên tâm của hắn, ta còn tưởng Lỗ Ban tái thế.
Hạ Tây Châu thổi bay những vụn gỗ thừa, nhìn con vật chẳng ra giống gì trong tay, không khỏi bật cười.
Ta giật lấy con d.a.o khắc trong tay hắn, tuỳ tiện nhặt một khúc gỗ thô dưới chân hắn, thành thạo gọt đẽo.
Bản dịch được đăng trên kênh MonkeyD Thế Giới Tiểu Thuyết nay đổi tên thành Tiệm Tạp Hoá Lông Gà