"Thì ra là vậy, Tương Tư Cô nương ngày thường trông rất tốt, sao có thể là kỹ nữ như ả ta nói được."
Mũi dùi chĩa vào Diêu Hoàng, không nhắc đến những lời mắng chửi ta vừa rồi.
Diêu Hoàng nhìn ta một cái đầy phức tạp.
Cái nhìn ấy bi thương, diễm lệ, giống như một đóa hoa sắp tàn nhưng vẫn cố gắng khoe sắc.
Nàng ấy nắm chặt túi tiền của Hạ Tây Châu, trong tiếng chửi rủa, cố gắng ưỡn thẳng lưng, quay người rời đi.
Trên đường về nhà sau khi dọn hàng, Hạ Tây Châu im lặng không nói một lời, không biết đang suy nghĩ gì.
Ta ngồi ở đầu xe, bánh xe lăn lóc, tâm trí trôi nổi.
Cổ tay vừa rồi bị chàng nắm, đột nhiên có một cảm giác tồn tại vô cùng mãnh liệt..
Đặt ngang trên đùi thì không thoải mái, buông thõng bên hông cũng không được.
Ta đành phải giơ nó lên giữa không trung, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào mà thất thần.
Sự im lặng này kéo dài đến tối.
Khi chen chúc ăn cơm trên chiếc bàn nhỏ, Hạ Tây Châu đột nhiên lên tiếng.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Không biết có phải vì ngồi cạnh bếp lửa hay không, nửa bên tai chàng đỏ bừng.
Chàng quay đầu đi, ánh mắt rơi vào A Hoàng đang ngủ say, nhưng lời nói lại hướng về ta:
"Thật sự xin lỗi, hôm nay sự việc xảy ra đột ngột, ta chưa được sự đồng ý của nàng mà đã công khai nói nàng là thê tử chưa vào cửa của ta. Vừa rồi Sầm đại thẩm đến hỏi ta, ta mới biết tin đồn đã lan ra khắp ngõ hẻm."
"Danh tiết của nữ nhi là quan trọng nhất, nàng... nếu nàng nghe thấy những lời đàm tiếu, đừng bận tâm, đợi vài ngày nữa, ta sẽ tìm cách làm rõ, trả lại sự trong sạch cho nàng."
Có lẽ bếp lửa quá mạnh, mặt ta cũng hơi nóng.
"Nếu như... ta đồng ý thì sao?"
Lời nói lăn lộn trên đầu lưỡi mấy vòng, nhưng cuối cùng vẫn không dám thốt ra.
Ngày xưa khi được chàng nhặt về, nằm trên lưng chàng ta có thể dễ dàng buông lời trêu ghẹo, nhưng thật sự để ta lấy thân báo đáp ư?
Bây giờ trong cổ họng lại như bị tắc một cục bông, khàn khàn, làm sao cũng không thể phát ra tiếng.
Củi trong bếp lò cháy kêu lách tách, trở thành âm thanh duy nhất trong không gian nhỏ bé này.
Ta có chút bực mình.
Thật sự càng sống càng thụt lùi.
Thấy chàng định đứng dậy về phòng, ta nhắm mắt lại, dứt khoát:
"Hạ Tây Châu, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, chàng đã nói muốn cưới ta, vậy thì không thể hối hận! Nếu chàng hối hận, ta... ta sẽ ra ngoài nói chàng bội bạc, ta còn phải..."
"Không hối hận."
Lời ta bị cắt ngang, không khỏi ngẩn ra.
Chàng nhìn ta, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, nhưng giọng nói vẫn ôn hòa và kiên định như mọi khi, khiến người ta an lòng:
"Ta không hối hận, Tương Tư, nàng cũng đừng hối hận."
***
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngày tháng trôi qua, thời gian đối với ta đã không còn ý nghĩa.
Những gương mặt phục vụ bên cạnh thay đổi hết đợt này đến đợt khác, ta hoàn toàn không để tâm.
Xuân hoa thu nguyệt, đông tuyết hạ vũ, lòng ta không gợn sóng.
Trắng đen trên đời này, trong mắt ta chẳng qua là mặt trời mọc lặn, bốn mùa thay đổi.
Mục đích sống duy nhất của ta là bảo vệ hài cốt của Hạ Tây Châu.
Ta đã hại c.h.ế.t chàng, không thể để hài cốt chàng cũng không còn, trở thành một linh hồn cô độc lang thang giữa trời đất.
Không biết từ ngày nào, Định Viễn Hầu phủ bắt đầu giăng đèn kết hoa.
Nghe người hầu nói, Tiêu Vân Khởi sắp kết hôn.
Lần này, hắn cưới nhị tiểu thư của tứ phòng nhà họ Thôi, hôn kỳ định vào ngày mùng bảy tháng chín.
Ta thờ ơ lấy mồi câu cho cá ăn, lòng thầm nghĩ thời gian trôi thật nhanh.
Chớp mắt một cái, những con cá nhỏ bằng ngón tay đã lớn hơn cả cây thước ngọc trên bàn.
Ban đêm, Tiêu Vân Khởi đã lâu không xuất hiện, lại bước vào Thùy Hương Tạ.
Hắn chỉ nói hai câu.
"Nàng muốn hài cốt của Hạ Tây Châu không?"
"Gả cho ta, ta sẽ trả lại cho nàng."
Tiêu Vân Khởi là một thợ săn giỏi, biết cách hạ gục đối thủ chỉ bằng một đòn chí mạng.
Hạ Tây Châu giống như một mũi tên sắc bén, dù b.ắ.n ra từ tay ai, dù b.ắ.n từ góc độ nào, cũng sẽ trúng ngay tử huyệt của ta.
Trước mặt hắn, mọi giới hạn đều không còn là giới hạn.
Khi đưa ta vào Thôi phủ, Tiêu Vân Khởi thì thầm vào tai ta:
"Tương Tư, nếu nàng vì họ Hạ không chê thân phận của nàng, hứa hẹn cưới hỏi nàng đàng hoàng mà yêu mến hắn, vậy thì nàng hãy nhìn cho rõ, ta cũng làm được. Địa vị Nhị Phu nhân của Định Viễn Hầu phủ ta, dù sao cũng có trọng lượng hơn nhiều so với cô nương nhà nghèo ở xóm nghèo đó."
"Trước đây ta say rượu nói bừa, bảo sẽ cưới nàng làm vợ, giờ ta đến thực hiện lời hứa đây. Tương Tư, hãy quên hắn đi, từ nay về sau chúng ta sẽ sống thật tốt."
Ta cụp mắt xuống, che đi vẻ khinh thường trong đáy mắt.
Quan tri phủ triều trước không thể quản được huyện lệnh triều nay.
Lời hứa đã quá hạn, dù có thực hiện cũng mất đi hiệu lực.
...
Nhà họ Thôi khởi nghiệp từ nghề buôn trà, là một gia đình thương gia nổi tiếng ở Kim Lăng.
Vùng Giang Nam có không ít thương gia buôn trà lớn, dù gia nghiệp nhà họ Thôi không nhỏ, nhưng cũng không thể coi là đứng đầu trong số đó.
Thế nhưng, cách đây không lâu, nhà họ Thôi bất ngờ đánh bại hàng loạt thương gia buôn trà khác, giành được giấy phép buôn trà của triều đình, trở thành hoàng thương.
Cùng lúc đó, nhà thứ tư của họ Thôi lặng lẽ có thêm một tiểu thư thứ hai từ nhà ngoại ở Thục địa trở về dưỡng bệnh.
Theo gia phả nhà họ Thôi ghi chép, tên là Lệnh Nghi.
Cứ như vậy, ta từ kỹ nữ Tương Tư trở thành đích tiểu thư của nhà thứ tư họ Thôi, Thôi Lệnh Nghi, không lâu sau sẽ đội phượng quan, khoác giá y gả vào Định Viễn Hầu phủ, trở thành kế thất của Tiêu Vân Khởi.