Cả nhà họ Thôi đều coi ta như một vị khách quý không thể đắc tội, dành riêng cho ta một tiểu viện độc lập để ta ở.
Họ còn đặc biệt mua thêm mấy nha hoàn để ta sai bảo.
Trong số đó có một cô tên là Vân Đậu, tay chân đặc biệt nhanh nhẹn, người cũng lanh lợi, được ta giữ lại bên mình.
Một hôm ta quên mang khăn tay, Vân Đậu vội vàng móc ra một chiếc khăn mới tinh từ trong n.g.ự.c đưa qua.
Ta liếc mắt nhìn qua, không khỏi sững sờ.
Trên góc khăn thêu ba hạt hồng đậu.
Từ xưa đến nay, trên khăn tay người ta thường thêu hoa lan, cành trúc hoặc uyên ương liền cành, ít ai thêu hồng đậu.
Vật quý hiếm, nhưng hồng đậu lại rẻ tiền vô cùng, mười mấy đồng tiền là có thể mua một túi, ngay cả nhà nghèo cũng có thể ăn vài bát, thực sự không đáng để lên mặt.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Nhưng nương lại rất thích thêu.
Hồi nhỏ, mỗi chiếc khăn tay, mỗi bộ quần áo của ta đều có ba hạt hồng đậu.
Bà nói, một hạt là ta, một hạt là cha, một hạt là bà.
Hồng đậu gửi gắm tương tư, ý nghĩa đẹp, lại có thể no bụng, là một thứ quý hiếm.
Ta nhìn chằm chằm vào chiếc khăn, chợt ngẩng đầu mỉm cười:
"Vân Đậu, trước đây ngươi nói... nhà ngươi có mấy miệng ăn vậy?"
Vân Đậu là tự bán thân vào phủ.
Số tiền bán thân nàng không giữ lại một đồng nào, đều gửi về nhà.
Nàng nói hồi nhỏ nàng bị bệnh nặng, bị cha mẹ ruột bỏ rơi bên đường chờ chết.
Chó hoang cứ quẩn quanh nàng, nàng nghĩ mình chắc chắn sẽ chết.
Ai ngờ trời thương, một đôi vợ chồng đang trên đường đi ngang qua, cứu nàng, còn dốc hết tiền tiết kiệm để chữa bệnh cho nàng.
Sau khi bệnh khỏi, nàng tự đổi tên cho mình.
"Tại sao lại gọi là Vân Đậu?"
Nàng cười cười: "Nương ta trước đây có một người con tên là Hồng Đậu, sau này không biết vì lý do gì mà thất lạc, bà rất nhớ nàng, đêm thường khóc tỉnh giấc, từ nhỏ đến lớn, quần áo khăn tay làm cho ta đều thêu hồng đậu."
"Bà đã cho ta một mạng sống, ta rất muốn làm gì đó cho bà, ta tự biết không thể thay thế Hồng Đậu, vậy thì lấy một cái tên gần giống đi, có thể vơi bớt một nửa nỗi ưu tư của bà cũng tốt. Lục Đậu nghe thật khó nghe, nên ta mới gọi là Vân Đậu."
Ta vuốt ve chiếc khăn, im lặng một lúc lâu:
"Nếu bà ấy đối xử với ngươi tốt như vậy, tại sao ngươi lại phải bán thân vào phủ?"
Vân Đậu cười khổ: "Đầu xuân, cha bị bệnh nặng, không làm được việc, ngày nào cũng phải đưa tiền cho tiệm thuốc, tiền tiết kiệm trong nhà nhanh chóng cạn kiệt, tiền thuốc men đều dồn hết lên vai một mình bà ấy."
"Bà ban ngày giặt quần áo cho người ta, ban đêm thêu thùa dưới đèn, mắt gần như hỏng hết rồi. Ta không được học hành, nhưng cũng biết đạo lý uống nước nhớ nguồn, cha nương nuôi ta lớn đến chừng này, đối xử với ta như con ruột, giờ nhà gặp khó khăn, ta không thể không làm gì cả, suy đi tính lại, bán thân được nhiều tiền nhất."
"Vừa hay Thôi phủ đang mua nha hoàn, ta liền đến. Cũng là ta may mắn, gặp được chủ nhân tốt bụng như cô nương."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta trầm ngâm: "Cha ngươi... đối xử với bà ấy tốt không?"
"Bà ấy? Cô nương nói nương ta sao?"
Vân Đậu nở nụ cười rạng rỡ: "Tốt lắm chứ! Trước khi cha bị bệnh, cha đối xử với nương tốt lắm, việc nhà gì cũng tranh làm, khi nương nhớ Hồng Đậu mà buồn, cha liền ở bên cạnh tìm cách chọc bà vui, sau khi tan làm còn hay tiện đường mang về những món bà thích ăn, bà thường trách cha tiêu tiền lung tung, nhưng cha lại nói cha kiếm tiền là để bà có cuộc sống tốt đẹp."
"Không sợ cô nương cười, ta thường nghĩ, sau này lang quân ta tìm, không cần nhiều tiền, cũng không cần đẹp trai, chỉ cần thật lòng đối xử tốt với ta, có được một nửa sự chu đáo của cha đối với nương là ta mãn nguyện rồi."
"Nhưng cô nương là người như tiên nữ, tất nhiên là không giống chúng ta, nếu muốn tìm thì phải tìm người vẹn toàn mọi mặt."
"Nghe nói công tử Định Viễn Hầu mà cô nương sắp gả là người anh tuấn tiêu sái, tuổi trẻ tài cao, là nhân vật số một ở Kim Lăng thành chúng ta, cũng may là người như vậy, mới xứng với phẩm mạo của cô nương."
Ta "ồ" một tiếng, gấp chiếc khăn làm ba, cẩn thận cất đi.
...
Ta xin tờ khế bán thân của Vân Đậu từ tay phu nhân thứ tư nhà họ Thôi, rồi cho nàng ra khỏi phủ.
Khi xuống xe ngựa, ta còn đưa thêm cho nàng một túi kim quả tử.
Vân Đậu "phịch" một tiếng quỳ xuống đất, dập đầu ba cái thật kêu trước mặt ta:
"Đại ân đại đức của cô nương, Vân Đậu khắc ghi trong lòng, sau này nhất định sẽ lập một bài vị trường sinh cho cô nương ở nhà, cầu trời phù hộ cô nương phúc thọ song toàn."
Ta khẽ cười: "Bài vị trường sinh thì không cần, trường thọ đối với ta chưa chắc đã là chuyện tốt."
"Nếu ngươi thật lòng muốn tạ ơn ta, thì hãy thắp cho ta một ngọn đèn trường minh ở chùa đi."
"Cô nương muốn tế bái ai sao?"
"Một cố nhân. Hiện tại ta không tiện đến chùa, nếu ngươi có lòng, hãy đi thay ta một chuyến, tên của người ấy... ta đã để trong túi đó rồi."
"Cô nương yên tâm! Mai ta sẽ đi ngay."
Xa xa vọng lại tiếng chó sủa, ta ngẩng đầu nhìn qua, thân thể lặng lẽ rụt vào trong xe ngựa:
"Mau về đi, nương ngươi ra đón rồi."
Vân Đậu "a" một tiếng, từ dưới đất đứng dậy, chạy về phía nhà.
Ta vén rèm xe ngựa hé một khe nhỏ.
Nương dang tay ra, ôm Vân Đậu vừa vỗ vừa đánh, vừa khóc vừa cười.
Bà đã già đi nhiều, tóc mai đã điểm bạc, khóe mắt cũng hằn lên dấu vết của thời gian.
Nhưng thời gian cũng có những thứ không thể lấy đi.
Ví dụ như khi bà cười, đôi mắt vẫn cong thành hai vầng trăng khuyết.
Hay như bà vẫn thích mặc chiếc quần hoa xanh.
Có lẽ Vân Đậu đã nói gì đó với bà, bà nhìn về phía này, dường như muốn bước tới tự mình cảm ơn.