Tương Tư Hạ Tây Châu

Chương 26



 

Nhưng có một lần, ta tình cờ nhìn thấy đại tỷ lao vào lòng mẫu thân làm nũng, bà nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, như ôm một báu vật độc nhất vô nhị trên đời.

 

Thế là ta hiểu ra. Họ không phải là không biết thể hiện tình yêu thương, chỉ là không biết thể hiện tình yêu thương với ta mà thôi.

 

Phu quân nói, đó là vì ta từ nhỏ sống với gia đình ngoại tổ ở đất Thục, không giống đại tỷ được phụng dưỡng bên gối.

 

Ta lại vui vẻ trở lại, trong lòng thầm phác họa hình ảnh ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu mà phu quân nói rất yêu thương ta.

 

Thì ra ta cũng có người yêu thương, ta cũng là bảo bối trong lòng ai đó.

 

Mặc dù ta không nhớ được dung mạo của họ.

 

Phu quân đi quân doanh giao tiếp công vụ, ta ở nhà cùng nha hoàn sắp xếp hành lý lên phía Bắc.

 

Mạc Bắc kia, nghe nói ở cực Bắc của phương Bắc.

 

Nơi đó quanh năm tuyết bay, gió rét cắt da.

 

Thực ra ta không hề thích lạnh, nhưng ta thích tuyết.

 

Mỗi khi tuyết rơi, lòng ta lại bình yên một cách khó hiểu, trong lòng sẽ nảy sinh niềm vui thầm kín.

 

Ngày hôm nay, tuyết lại rơi.

 

Ta sai người hâm một bầu rượu, ngồi dưới hành lang ngắm tuyết.

 

Đang xem say sưa, đột nhiên ống quần bị thứ gì đó kéo giật.

 

Ta ngạc nhiên cúi đầu xuống.

 

Một cục lông vàng hoe đang nhe nanh múa vuốt cắn xé ống quần ta.

 

Ta dùng mũi chân đá nhẹ nó.

 

Cái thân mập ú của nó lăn lóc một vòng về phía sau, rồi ngượng ngùng nằm rạp xuống, rên ư ử với ta bằng giọng nũng nịu.

 

Ta bật cười thành tiếng.

 

Con chó ngốc này.

 

Trong đầu đột nhiên có thứ gì đó lướt qua như chớp.

 

Ta hơi sững sờ.

 

Đúng lúc này, mấy nha hoàn nhỏ chen chúc ở cổng sân, thập thò nhìn vào, ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi, không ai dám bước vào.

 

Đây lại là một chuyện kỳ lạ trong phủ ta.

 

Ta tự nhận mình không phải là người hung dữ, nhưng không hiểu sao, hạ nhân trong phủ đều có vẻ run sợ khi gặp ta, không dám dễ dàng đến gần Thùy Hương Tạ.

 

Ta ngạc nhiên kể chuyện này với phu quân, nhưng phu quân chỉ cười bảo ta đa nghi.

 

Thật sự là đa nghi sao?

 

Ta vẫy tay với họ.

 

Một người lớn tuổi hơn trong số đó rụt rè bước đến, đầu cúi rất thấp, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu:

 

"Phu nhân tha tội, nô tỳ đã không trông coi con ch.ó này cẩn thận, để nó chạy lung tung lạc vào Thùy Hương Tạ, làm kinh động đến phu nhân."

 

Ta thuận tay nhấc bổng cục lông vẫn đang ư ử, cố gắng hù dọa ta.

 

Gáy nó nằm gọn trong tay ta, nó lập tức ngoan ngoãn.

 

Mở to đôi mắt ướt át nhìn ta vô tội, bỗng nhiên hiện lên vài phần ngốc nghếch.

 

Ta nhướng mày.

 

Con chó vàng này cũng khá khôn ngoan, biết cách giả vờ đáng thương.

 

"Con chó này là của ngươi nuôi sao?"

 

Nha hoàn lo lắng xoắn tay: "Cũng không hẳn là nuôi, trong phủ không cho phép nuôi những con vật này. Con chó này là do chúng nô tỳ tìm thấy ở hẻm kẹp, chó mẹ đã c.h.ế.t rồi, cả ổ chỉ còn lại một con này. Chúng nô tỳ thấy đáng thương nên cho nó chút đồ ăn, không ngờ hôm nay nó lại chui qua cửa hoa, chạy đến chỗ phu nhân."

 

"Có tên không?"

 

Thấy ta không có vẻ tức giận, nha hoàn có chút thả lỏng, trên mặt lộ ra một nụ cười:

 

"Gọi là A Bạch."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta nhướng mày nhìn cục lông vàng trước mắt, cười nói:

 

"Sao lại đặt cái tên như vậy, màu này rõ ràng phải gọi là..."

 

A Hoàng mới đúng.

 

Trong đầu đột nhiên có thứ gì đó nổ tung, ta chợt ôm đầu, khẽ rên rỉ.

 

Trong ký ức dường như cũng từng có một con ch.ó lông vàng, cứ bám riết lấy ta, thở hổn hển chạy theo ta khắp nơi, đuổi cũng không đi.

 

Trước đây ta... có nuôi chó sao?

 

Chưa kịp nghĩ sâu, một bóng dáng quen thuộc vội vã chạy đến.

 

Chiếc áo choàng đen trùm lên đầu và mặt ta, thanh kiếm dài bên hông kêu loảng xoảng tuốt vỏ.

 

Nha hoàn kêu lên một tiếng, ta dưới áo choàng bản năng hét lên: "Đừng!"

 

Ta giật phăng áo choàng ra, chỉ thấy phu quân ánh mắt hung tợn, thanh kiếm trong tay dừng lại giữa không trung.

 

Cục lông vàng co rúm lại trên tuyết, run rẩy không thành hình.

 

Ta vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, thân thể cũng run rẩy theo:

 

"Phu quân, chàng... chàng làm gì vậy? Định g.i.ế.c nó sao?"

 

Từ khi thành thân đến nay, phu quân trong lòng ta luôn là hình ảnh lãng nguyệt thanh phong, điềm đạm hữu lễ.

 

Ta chưa từng thấy chàng nổi giận.

 

Vì sao hôm nay ánh mắt lại hung tợn đến vậy, lại muốn tận diệt một con ch.ó con?

 

Thân hình phu quân cứng đờ.

 

Một lúc lâu sau, chàng thu kiếm lại, sắc mặt trở lại ôn hòa:

 

"Sao lại như vậy được? Ta chỉ muốn dọa nó một chút thôi, ai bảo nó dọa nàng sợ chứ?"

 

Chàng lạnh lùng quay sang nha hoàn đang tái mặt:

 

"Còn không mau mang con súc vật này đi? Lần sau còn như vậy, thì không cần ở trong phủ nữa!"

 

Nha hoàn run rẩy khắp người, lắp bắp đáp vâng.

 

Trong lòng ta dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

 

Phu quân, dường như không hiền hòa như ta nghĩ.

 

Bị gián đoạn như vậy, đầu ta không còn đau như lúc nãy nữa, nhưng ta vẫn còn bận tâm chuyện con ch.ó vàng, bèn mở miệng hỏi:

 

"Phu quân, chàng có biết, thiếp trước đây có nuôi chó không?"

 

"Một con ch.ó vàng, lớn khoảng chừng này."

 

Ta dùng tay áng chừng.

 

Phu quân nhìn ta, thần sắc biến đổi mấy lần: "Chưa từng nghe nói, có lẽ là trước đây nuôi ở đất Thục chăng."

 

Ta ừ một tiếng.

 

Đất Thục à, ký ức đó có vẻ xa xôi rồi.

 

Chẳng trách không nhớ rõ.

 

***

 

Phu quân đột nhiên đẩy sớm ngày đi Mạc Bắc.

 

Ban đầu định khởi hành cuối tháng ba, bây giờ quyết định sẽ đi ngay sau mùng bảy Tết.

 

Ta đành phải gấp rút sửa soạn hành lý.

 

Mạc Bắc xa xôi hẻo lánh, nhiều thứ không mua được, chỉ có thể chuẩn bị thêm trước khi khởi hành.

 

Hôm đó ta vừa ra khỏi tiệm gia vị, bỗng nhiên một tên ăn mày tóc tai bù xù từ góc tường lao về phía ta.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

Ta kinh hãi kêu lên.