May mắn thay, thị vệ bên cạnh phản ứng nhanh, một cước đá ông ta ra.
Lão ăn mày ôm n.g.ự.c kêu đau ai oán, mở miệng chửi ta:
"Hồng Đậu, con tiện nhân nhà ngươi, ngay cả cha ruột cũng không nhận ra sao?!"
Lời nói này thật vô lễ!
Ta nhìn chằm chằm ông ta, trong lòng dâng lên một cảm giác ghê tởm lạnh lẽo:
"Từ đâu ra tên ăn mày này, chẳng lẽ bị điên sao? Ta là nữ nhi Thôi gia ở Kim Lăng, ngươi thật to gan, dám nói càn, làm ô danh dòng họ Thôi của ta!"
Lão ăn mày ngẩn người, ông ta gạt những sợi tóc bết dầu ra, cẩn thận đánh giá ta.
Một lúc lâu sau, cười khẩy một tiếng: "Phì! Suýt nữa thì bị ngươi lừa! Cái gì mà nữ nhi Thôi gia ở Kim Lăng, lại dám giả vờ hồ đồ trước mặt lão tử! Lão tử dù không nhận ra cái mặt này của ngươi, cũng nhận ra nốt ruồi ở khóe mắt ngươi! Trên đời này chẳng lẽ lại có người có cả nốt ruồi cũng giống y hệt nhau sao?"
Nhìn bộ dạng vô lại này, ta không khỏi sinh lòng chán ghét.
Dây dưa với loại người này, thật là tự hạ thấp thân phận.
Ta lười để ý đến ông ta, quay người định bỏ đi.
Ai ngờ ông ta đột nhiên nằm vật ra đất, đ.ấ.m ngực, hai chân đạp loạn xạ, thậm chí còn làm loạn giữa phố:
"Mau đến mà xem này! Con gái không nhận cha ruột nữa rồi! Trên đời này lại có loại bạch nhãn lang như vậy, mình phát đạt rồi, mặc gấm vóc, ăn sung mặc sướng, thì không thèm quan tâm đến sống c.h.ế.t của cha ruột nữa!"
Trong đám đông có người cười nhạo: "Sầm Lão Nhị, ông còn có con gái nào nữa? Con gái ông chẳng phải sớm đã bị ông bán vào kỹ viện rồi sao? Ông chắc không phải thấy cô gái kia ăn mặc lộng lẫy, muốn lừa gạt ít tiền, rồi lại đi đánh bạc một ván chứ!"
Sầm Lão Nhị liếc mắt: "Đi đi đi! Chó lo chuyện bao đồng. Cho dù lão tử có bán nó, nó cũng là con của lão tử! Lão tử cho nó một cái mạng, lúc khó khăn để nó giúp một tay, đó chẳng phải là lẽ đương nhiên sao? Hơn nữa lão tử cũng đâu có bạc đãi nó, ở Xuân Phong Lâu đó ăn sung mặc sướng, nếu lão tử là đàn bà, thì sớm đã vui vẻ tự mình vào rồi."
Ta gần như muốn nôn mửa.
Xuân Phong Lâu ta từng nghe nói, là kỹ viện nổi tiếng nhất ở Kim Lăng.
Tên ăn mày già này bán con gái ruột của mình vào cái nơi ăn thịt người không nhả xương ấy, vậy mà vẫn vênh váo tự đắc, thật là vô sỉ đến tột cùng!
Ai làm con gái ông ta, thật là xui xẻo tám đời.
Bây giờ lại còn vu vạ cho ta, thật là vô lý!
Không cho ông ta một bài học, cơn tức trong lòng ta thật khó mà nuốt trôi.
Ta ra hiệu cho thị vệ.
Hai thị vệ lập tức đặt những thứ đang ôm sang một bên, từng bước tiến về phía lão ăn mày.
Những nắm đ.ấ.m như mưa rơi xuống người ông ta, ông ta ôm đầu kêu la thảm thiết cầu xin.
Ta khạc nhổ vào ông ta: "Lần sau còn dám lừa đảo, xem ta xử lý ngươi thế nào!"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Lão ăn mày nằm trên đất, đột nhiên khàn giọng nói:
"Ta không nhận lầm, ngươi chính là con gái ta Hồng Đậu! Ta hỏi ngươi, trong lòng n.g.ự.c ngươi có một vết bớt đỏ, phải không?"
Trong lòng ta chùng xuống, nhưng ngoài mặt vẫn không chút biến sắc:
"Nói bậy! Còn dám dây dưa, coi chừng cái lưỡi của ngươi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ban đêm lúc đi tắm, ta nhìn chằm chằm vào vết bớt đỏ trên n.g.ự.c mà thất thần.
Chuyện đời lẽ nào lại có sự trùng hợp đến vậy?
Ta không chỉ có dung mạo giống với con gái của lão ăn mày kia, mà ngay cả vị trí vết bớt trên người cũng tương tự?
Nếu không phải trùng hợp...
Ta rùng mình một cái, không dám nghĩ tiếp.
Trong lòng có chuyện, đêm ngủ cũng không yên.
Trong mơ tiếng nói hỗn tạp, liên tiếp nhau.
Lúc thì là giọng trẻ con trong trẻo: "Hồng Đậu, Hồng Đậu, cho ta mượn con ngựa gỗ cha ngươi làm cho chơi với, ta đổi bánh nương ta nướng cho ngươi!"
Lúc thì là giọng phụ nữ thê lương: "Hồng Đậu, con đừng trách nương, nương cũng không còn cách nào khác."
Lúc thì là giọng đàn ông bi khổ: "Hồng Đậu, con cứu cha đi, bọn chúng muốn c.h.ặ.t t.a.y cha rồi."
Lúc thì là giọng phụ nữ quyến rũ: "Gọi là Hồng Đậu sao, trông cũng không tệ, chỉ là hơi gầy quá, toàn xương không, không đáng giá bao nhiêu tiền."
Sáng tỉnh dậy, bên cạnh đã trống không.
Ta ôm đầu, chỉ cảm thấy đau đầu như búa bổ.
Giấc mơ đêm qua vừa hỗn loạn vừa chân thực, ta nhất thời không thể xác định rốt cuộc đó là chuyện đã thực sự xảy ra, hay là do ta vì cô gái đáng thương tên Hồng Đậu mà cảm động, trong mơ đã tưởng tượng ra câu chuyện của cô ấy.
Nếu ta không phải là Sầm Hồng Đậu, vậy lão ăn mày kia làm sao biết trong lòng n.g.ự.c ta có một vết bớt đỏ?
Trên đời này thật sự có chuyện trùng hợp đến vậy sao, cả dung mạo giống nhau, vị trí vết bớt cũng giống nhau?
Nhưng nếu ta là Sầm Hồng Đậu, nhà họ Thôi cũng đâu phải kẻ ngốc, trong gia phả ghi rõ ràng tên Thôi Lệnh Nghi của ta.
Một người, sao có thể cùng lúc có hai thân phận khác biệt đến thế?
Ta lại quay về tiệm hương liệu đó, tiếc là trên phố đã không còn thấy bóng dáng lão ăn mày.
Hỏi chủ tiệm hương liệu mới biết, đêm qua có mấy tên lính lệ đến, dẫn người đi rồi.
Lòng ta trùng xuống.
Nghe nói lão ăn mày đó đã ở con phố này được nửa năm rồi, lại đúng lúc ta muốn tìm ông ta thì bị người ta đưa đi.
Chẳng lẽ... quá trùng hợp rồi.
***
Ngày mùng tám tháng Chạp, Định Viễn Hầu phủ theo lệ cũ dựng lều phát cháo trước cổng.
Vì sang năm phu quân sẽ đi trấn giữ Mạc Bắc, nên năm nay việc phát cháo của Hầu phủ càng long trọng hơn, thu hút người đến cũng đông hơn.
Ta và Thế tử phu nhân bận rộn không ngừng.
Những người đến nhận cháo đều là dân nghèo khổ.
Có cả nam nữ già trẻ, thường là đi cả gia đình.