Tương Tư Hạ Tây Châu

Chương 30



 

Tiêu Vân Khởi dường như đang gọi gì đó.

 

Tai ta đã đầy máu, không nghe rõ nữa, cũng không muốn nghe.

 

Ta mệt mỏi nhắm mắt lại.

 

Cõi trần này, ta thực sự đã chán ngán rồi.

 

Kiếp sau không muốn đến nữa.

 

Khoảnh khắc ý thức sắp rơi vào bóng tối vô tận, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng "cô nương".

 

Ta như người c.h.ế.t đuối vớ được cọc, vùng vẫy thoát khỏi sự hút của vực sâu bóng tối, dốc hết sức lực mở mắt ra.

 

Chỉ thấy tuyết bay trắng xóa khắp trời, hồng trần đổ nát.

 

Chàng thư sinh áo xanh xuất hiện trước mắt ta, đứng lặng lẽ như cây trúc xanh, ánh mắt chứa đựng sự quan tâm.

 

Ta tham lam nhìn hắn, ánh mắt lướt qua từng đường nét trên khuôn mặt hắn, trước mắt như phủ một lớp sương mờ.

 

Vạn lời muốn nói cùng lúc trào dâng trong lòng.

 

Muốn nói xin lỗi, lại muốn nói ta nhớ hắn.

 

Rõ ràng đã chuẩn bị sẵn lời trong bụng, muốn nói hắn đi đi, ta không muốn liên lụy hắn nữa.

 

Nhưng khi mở miệng, mũi lại cay xè, ta nức nở như một đứa trẻ tủi thân:

 

"Hạ Tây Châu, ta đau quá."

 

Hắn mày mắt dịu dàng, vươn tay về phía ta:

 

"Nếu đã như vậy, không thể để cô nương một mình ở đây được. Hạ sinh tại thành Nam, nếu cô nương không chê, thì xin theo ta về hàn xá dưỡng bệnh đi."

 

Ta bật cười, trong mắt ngấn lệ:

 

"Ơn cứu mạng, không biết lấy gì báo đáp, có thể cho phép ta lấy thân báo đáp không?"

 

Trong gió tuyết, nụ cười của hắn như ánh nắng ấm áp mùa xuân:

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

"Nếu đối phương là cô nương, hạ sinh cầu còn không được."

 

Ngoại truyện: Tài phú danh vọng tan biến như mây khói, chỉ còn lại thế gian trần tục (Góc nhìn Hạ Tây Châu)

 

Ngày gặp Tương Tư, đúng vào dịp giỗ đầu của Quán Nương, ta theo lệ đến chùa Tích Vân để thắp đèn trường minh.

 

Khi đi ngang qua Xuân Phong Lâu, ta gặp Tương Tư đang thoi thóp.

 

Nàng nhắm mắt nằm trên bậc đá, môi tái nhợt khẽ cong lên, như đang mơ một giấc mộng đẹp.

 

Máu nhuộm trắng xóa tuyết dưới thân nàng thành một vệt đỏ chói mắt.

 

Ta nhận ra nàng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tháng chạp năm ngoái, ta tình cờ đi ngang qua Xuân Phong Lâu, từng tận mắt chứng kiến nàng cứu một đứa bé ăn mày suýt bị đám ma ma đánh c.h.ế.t vì trộm cây trâm vàng của một cô nương trong lâu.

 

Đứa bé ăn mày đó ta cũng nhận ra, tên là Hổ Tử, sống cùng khu phố Liễu Tế ở thành nam với ta.

 

Gia cảnh nó khó khăn, nương bị bệnh phổi, nằm liệt giường quanh năm, đầu năm cha nó bất ngờ qua đời, trong nhà còn ba đứa em thơ dại đang chờ được nuôi nấng.

 

Mấy ma ma, sai vặt vây quanh nó mắng chửi, đá đấm, ra tay không chút thương tiếc.

 

Hổ Tử ôm đầu co ro trên đất, cắn chặt răng không nói một lời, bộ quần áo vốn đã ngắn một khúc, vì tư thế co ro càng thêm chật chội, đứa bé trai đang tuổi lớn gầy đến đáng sợ, quần áo rách rưới không che được những xương sườn nổi rõ.

 

Ta bóp bóp cái túi tiền rỗng tuếch, đang định mặt dày tiến lên, không ngờ, Tương Tư vẫn thờ ơ đứng nhìn lại là người hành động trước.

 

Nàng đột nhiên giật lấy cây trâm vàng từ tay một cô nương khác, cầm trong tay xoay một vòng, vẻ mặt châm chọc: "Ta cứ tưởng là vật quý giá gì, hóa ra chỉ là một cây trâm dát vàng thôi. Đậu Lục, biết trước cái hộp trang sức của ngươi rách nát đến mức này, ngay cả một cây trâm dát vàng cũng quý trọng như vậy, ta đã tặng cho ngươi mấy cây rồi, đỡ để người ta cười chê cô nương Xuân Phong Lâu chúng ta nghèo hèn."

 

Cô nương bị mất trâm mặt đỏ bừng: "Ai... ai quý trọng một cây trâm dát vàng? Ta chỉ bực mình vì thằng nhóc không có mắt này dám trộm đồ của ta thôi!"

 

Tương Tư nhướn nửa lông mày, khuôn mặt không trang điểm không che được vẻ đẹp rực rỡ: "Ồ? Đã không để ý, vậy sao lại làm ra vẻ keo kiệt như vậy, để người ta cười chê."

 

Nàng ngáp một cái, lười biếng dựa vào lan can, đột nhiên giơ tay ném cây trâm vàng xuống trước mặt Hổ Tử: "Này, nhóc, cây trâm này thưởng cho ngươi, còn không mau cầm lấy rồi cút đi?"

 

Tên sai vặt lộ vẻ do dự: "Tương Tư Cô nương, cái này... không hợp quy tắc, theo lệ phải chặt một ngón tay, để thằng nhóc này nhớ đời."

 

Tương Tư liếc xéo hắn, cười lạnh một tiếng: "Đừng có nói chuyện quan cách với ta, quy tắc? Ở đây, ai nổi tiếng thì người đó là quy tắc! Sáng sớm vì cái cây trâm rách nát này mà quấy rầy giấc ngủ của ta, tối nay đừng trách ta tinh thần không tốt, không tiếp khách được, không gặp người được, đến lúc đó nhị công tử trách tội xuống, các ngươi tự chịu trách nhiệm."

 

Tên sai vặt nghe vậy, lập tức cười xòa: "Sự yên tĩnh của cô nương là chuyện quan trọng nhất, là do bọn tiểu nhân sơ ý."

 

Hắn bực bội đá vào Hổ Tử một cái: "Hôm nay nể mặt Tương Tư Cô nương, tha cho thằng nhóc ngươi một mạng, còn không mau cút đi?!"

 

Hổ Tử nắm chặt cây trâm vàng trước mặt, ống tay áo dơ bẩn quệt mạnh vào mắt, nó lật người lại, im lặng cúi đầu lạy ba cái thật mạnh về phía Tương Tư.

 

Không ngờ, quần nó bị rách trong lúc bị đá đ.ấ.m ban nãy, để lộ nửa cái m.ô.n.g trắng nõn.

 

Trong tiếng cười cợt phù phiếm, đứa bé trai đang lớn xấu hổ đỏ bừng mặt.

 

Nhưng Tương Tư không cười.

 

Nàng vẻ mặt châm chọc nhìn quanh một lượt: "Cười cái quái gì, một lũ ngu xuẩn! Đừng khinh thiếu niên nghèo, người ta dù nghèo cũng là thân tự do."

 

Tiếng cười trong lâu lập tức im bặt.

 

Hổ Tử ngước mắt nhìn nàng, trong mắt ẩn hiện chút nước.

 

Nàng không tự nhiên quay mặt đi, khẽ quát một tiếng: "Lề mề làm gì, còn không mau cút đi!"

 

***

 

Ta đưa Tương Tư về khu phố Liễu Tế ở thành nam, nơi đây từng là nhà của Quán Nương.

 

Giờ đây họ kẻ chết, người đi, nơi này liền trở thành chỗ ở của ta.

 

Tương Tư bị thương rất nặng.

 

Mấy ngày đầu nàng sốt cao liên tục, mấy lần co giật.