Trương đại phu thở dài, nói rằng có qua được hay không thì phải xem mấy ngày này.
Ta không dám lơ là, đêm cũng túc trực bên giường, trên lò ủ thuốc, cứ hai canh giờ lại đút một lần.
Trong mơ nàng mê sảng không ngừng, tiếng nàng gọi nhiều nhất là "nương".
Sau này nàng tỉnh lại, nhưng lại cố sống cố c.h.ế.t không chịu thừa nhận, khuôn mặt hiện lên một tia giễu cợt: "Ta không có cha, cũng không có nương, Hạ Tây Châu, người như ngươi sẽ không hiểu đâu."
Ta mỉm cười, không nói cho nàng biết.
Năm sáu tuổi, ta cũng từng lang thang ngoài đường, làm ăn mày một thời gian, tranh giành thức ăn với chó hoang.
Ta sinh ra trong một gia đình giàu có ở kinh thành, gia đình làm nghề buôn lụa.
Phụ thân phong lưu thành tính, ngoài mẫu thân ra, trong nhà còn có năm di nương.
Mẫu thân kém phụ thân một nửa tuổi.
Khi ta sinh ra, bà đang tuổi xuân thì, phụ thân đã ngoài năm mươi.
Khi còn rất nhỏ, ta đã nhận ra bà không thích ta.
Nhận thức này không cần kinh nghiệm để chứng minh.
Thái độ từ chối của bà rất rõ ràng, rõ ràng đến mức một đứa trẻ năm tuổi cũng dễ dàng hiểu được.
Khi các thứ huynh trưởng đang làm nũng với di nương, than thở bài vở quá mệt, ta lặng lẽ siết chặt bút, viết thêm một lượt những chữ lớn mà thầy giáo giao, trong lòng ôm ấp một khát vọng thầm kín.
Có lẽ nếu làm bài tốt hơn một chút, mẫu thân sẽ chịu nhìn ta thêm một lần.
Nghe phụ thân nói, mẫu thân xuất thân từ gia đình thư hương, trước đây tài danh vang xa.
Bà thích đọc sách, viết chữ, đánh đàn, vẽ tranh, mọi thứ đều làm rất tốt.
Ta nghe đến mê mẩn, không kìm được kéo tay áo phụ thân, cầu xin ông kể thêm một chút.
Từ khi biết chuyện, trong ký ức của ta, mẫu thân mãi mãi là một bóng lưng cô độc, lạnh lẽo trong tiểu Phật đường, không buồn không vui, không chút gợn sóng, lạnh nhạt như một pho tượng ngọc.
Ta chăm chú ghi nhớ từng lời phụ thân nói, trong đầu phác họa hình ảnh mẫu thân khi còn trẻ rạng rỡ và kiêu hãnh.
Nghe thêm một chút, rồi lại thêm một chút, ta sẽ hiểu bà hơn một chút.
Ta sẽ... đến gần bà hơn một chút.
Một đứa trẻ năm tuổi, thân hình quá nhỏ, tầm nhìn quá thấp, nhìn cái gì cũng thấy cao rộng, không nghĩ rằng trên đời này còn có chuyện gì quan trọng hơn việc giành được một cái nhìn quay lại của mẫu thân.
Năm sáu tuổi, trong nhà đột nhiên có rất nhiều binh lính xông vào, tướng lĩnh dẫn đầu vẻ mặt nghiêm nghị, bên hông đeo một thanh kiếm.
Hắn không nói không rằng, một cước đạp đổ phụ thân đang run rẩy quỳ dưới đất, nói rằng phượng hoàng gấm mà bọn họ dâng lên Thái hậu có khuyết điểm, là đang kêu oan cho Cảnh Vương, ngấm ngầm thể hiện sự bất mãn với việc Thái hậu buông rèm nhiếp chính.
Phụ thân kêu oan, nhưng viên tướng lĩnh chẳng hề để tâm, vung tay một cái, tống tất cả chúng ta vào ngục.
Chỉ trong nửa tháng, phụ thân già đi rất nhiều, còn mẫu thân thì ngoài việc gầy đi một chút, không có gì khác biệt so với bình thường.
Các di nương ôm con mình, khóc thành một đoàn, lo lắng chờ đợi phán quyết.
Nửa tháng sau, ý chỉ của Thái hậu ban xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cả gia đình bị lưu đày ba nghìn dặm, cả đời không được trở về kinh.
Ta vì chưa đầy bảy tuổi, được đặc xá, miễn khỏi khổ sở lưu đày.
Phụ thân liên tục dập đầu, nói rằng hy vọng được đưa ta đi cùng, cả gia đình ở bên nhau cũng có người chăm sóc, nếu không một đứa trẻ sáu tuổi ở lại kinh thành một mình thì làm sao có thể sống sót?
Thái giám tuyên chỉ nhướng nửa hàng lông mày, giọng điệu không vui: "To gan! Ngươi dám nghi ngờ lòng khoan dung và thương xót của Thái hậu nương nương?"
Lưng phụ thân gập xuống.
Trước khi khởi hành, mẫu thân dùng nước sạch trong bát, cẩn thận lau sạch mặt, rồi vén những sợi tóc rối hai bên thái dương ra sau tai.
Ngay cả trong ngục tù bẩn thỉu, bà vẫn sạch sẽ như một đóa mộc lan, hoàn toàn khác biệt với vẻ đầu bù tóc rối của những người khác.
Mẫu thân vẫy tay, gọi ta đến trước mặt.
Ta thụ sủng nhược kinh, cẩn thận nín thở, tưởng rằng như vậy bà sẽ không ngửi thấy mùi chua trên người ta.
Một đứa trẻ sáu tuổi, thực ra không hiểu rõ trọng lượng của ý chỉ đó, cũng không hiểu sự chia ly vào ngày hôm sau có ý nghĩa gì.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Chỉ là trong lòng hoang mang bất an, sợ rằng sự không sạch sẽ của mình sẽ đẩy mẫu thân vốn không muốn gần gũi với ta ra xa hơn nữa.
Tuy nhiên, điều lo lắng đã không xảy ra.
Trên mặt mẫu thân không những không có vẻ ghét bỏ, mà ngược lại, lần đầu tiên bà ôm ta vào lòng.
Vòng tay của bà ấm áp và thơm ngát, ta ngây người ra một lúc, như thể đang ở trong một giấc mơ.
Giọng mẫu thân vang lên trên đầu ta: "Tây Châu, ta không phải là một mẫu thân đủ tư cách, những năm qua con có hận ta không?"
Ta vội vàng lắc đầu.
Ta muốn ngẩng đầu nhìn vào mắt bà, nói với bà rằng ta không hận, ta rất yêu bà.
Rất yêu, rất yêu.
Yêu hơn bất kỳ ai trên đời.
Nhưng đầu ta bị bà ôm chặt vào lòng, vùi vào giữa ngực.
Bà khẽ cười một tiếng: "Có câu nói này của con, ta có thể đi yên tâm hơn rồi."
Trong lòng ta đột nhiên dâng lên một nỗi hoảng sợ vô cớ, chưa kịp phản ứng, bà đột nhiên đẩy ta sang một bên, đầu ta đập vào bức tường đầy bẩn thỉu.
"Ngọc Nương!"
Phụ thân loạng choạng chạy đến, ôm bà vào lòng.
Ta nhìn thấy m.á.u chảy thành dòng lớn từ vết thương trên trán bà.
Mẫu thân không nhìn phụ thân, chỉ nhìn về phía ta, khóe miệng nở một nụ cười: "Đừng trách ta, ta đã trải qua một lần bị tịch thu tài sản và lưu đày, không muốn trải qua lần thứ hai nữa."
"Ta sẽ đi đoàn tụ với ngoại của con."
Ta ngây người đứng tại chỗ, tay chân tê dại, ánh mắt ngây dại nhìn vết thương trên trán bà.