Tương Tư Hạ Tây Châu

Chương 32



 

Vết thương đó ngày càng lớn, cho đến khi màu đỏ m.á.u lấp đầy toàn bộ tầm nhìn.

 

Trước mắt ta tối sầm, trời đất quay cuồng.

 

Khi tỉnh lại, ta vẫn ở trong ngục, nhưng phụ thân và mọi người đã biến mất.

 

Quản ngục thở dài: "Người thân của ngươi đã lên đường rồi, Lĩnh Nam xa lắm, đi sớm thì tối mới kịp có chỗ nghỉ."

 

"Đi thôi! Ta đã nhận một chiếc nhẫn ngọc của cha ngươi, ta sẽ đưa ngươi đến nhà họ Trình."

 

À, nhà họ Trình.

 

Nhà họ Trình là phu gia của đại tỷ ta, nàng gả qua đó.

 

Quản ngục gõ cửa rất lâu, nhưng không ai trong nhà họ Trình ra mở.

 

Thấy trời sắp tối, gió bắc thổi mạnh, quản ngục vội vàng về nhà ăn cơm, đẩy ta ra trước cửa.

 

"Dù sao thì ta cũng đã đưa ngươi đến rồi, coi như đã làm tròn lời cha ngươi nhờ vả, có nhận hay không là chuyện của nhà họ Trình, lẽ nào ta cứ phải cùng ngươi chịu rét thế này? Ở ta còn đang đợi ta về ăn cơm."

 

Quản ngục đội gió lạnh đi xa, ta tìm một chỗ tránh gió ngồi bó gối.

 

Trong tiếng gió rít gào, ta vùi mặt vào đầu gối, không muốn ai nhìn thấy sự hoảng sợ và bất an của ta.

 

Chỉ trong một đêm, mẫu thân mất, phụ thân bị lưu đày, nhà họ Hạ đã suy tàn.

 

Giữa trời đất bỗng chỉ còn lại một mình ta.

 

Những chiếc lồng đèn trước cửa nhà họ Trình đung đưa trong gió bắc rít gào, như hai con mắt quỷ đỏ tươi, dò xét số phận phiêu bạt vô định của ta.

 

Tuyết rơi trắng xóa suốt cả đêm.

 

Sáng hôm sau, khi người gác cổng ngáp ngắn ngáp dài mở cửa, vừa nhìn thấy ta mặt xanh mét vì lạnh, giật mình.

 

"Ngươi... sao ngươi vẫn chưa đi?"

 

Đại tỷ nghe tin vội vàng chạy đến, cởi áo choàng trên người, tự tay khoác cho ta, nhưng không cho ta vào nhà.

 

Nàng kéo ta sang một bên, đưa cho ta một gói nhỏ.

 

"Tây Châu, bên trong là một số trang sức và trâm cài tóc của ta, đệ cứ lấy mà dùng, chỉ là lời phụ thân dặn dò, ta, ta thực sự rất khó xử. Nhà có chuyện, ta ở nhà họ Trình cũng không dễ chịu gì, nếu lại chứa chấp đệ, e rằng bà bà (mẹ chồng) ta sẽ càng tìm ta gây phiền toái, đệ... đệ có thể thông cảm cho nỗi khó khăn của ta không?"

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

Nàng nắm lấy tay ta, vội vàng muốn nhét gói trâm cài và trang sức đó vào tay ta.

 

Nhưng ngón tay ta đông cứng lại, không thể cuộn tròn được, nàng đành buộc gói đồ vào cổ ta.

 

"Phụ thân trước đây từng đưa đệ đến tiệm cầm đồ, đệ còn nhớ đường không?"

 

Đầu óc ta ong ong, tê dại gật đầu.

 

Nàng thở dài, quay người định bước vào cổng.

 

Mặc dù ta còn nhỏ dại ngây ngô, nhưng ta cũng biết rằng nếu không có đại tỷ chăm sóc, ta đến cả tồn tại trên đời này cũng cực kỳ khó khăn.

 

Ta đã học rất nhiều thơ văn, thuộc rất nhiều bài, nhưng không có một thánh hiền nào dạy ta rằng, trong cái thế giới như vậy, một đứa trẻ sáu tuổi nên sống sót như thế nào.

 

Ta cắn môi, nén lại sự xấu hổ, bỏ qua mọi tự trọng, run rẩy gọi một tiếng "A tỷ".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nàng đứng trong ngưỡng cửa, im lặng quay đầu lại, ánh mắt đầy vẻ thê lương, sợ hãi, lo lắng, và... cầu xin.

 

Giọng ta chợt tắt.

 

Nàng ấy đang sợ.

 

Nàng sợ ta sẽ đưa ra một lời thỉnh cầu khó xử, khiến nàng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

 

Cổ họng ta trào lên, nuốt lại lời cầu xin đã đến đầu môi, cố nặn ra một nụ cười: "Tỷ, ta đi đây, tỷ... tỷ hãy bảo trọng."

 

Vẻ mặt căng thẳng của nàng giãn ra, như thể trút được gánh nặng ngàn cân.

 

Nàng im lặng một lúc, khi cất lời lần nữa, giọng nói có chút run rẩy: "Tây Châu, đệ từ nhỏ đã lương thiện, ra ngoài đừng dễ tin người, vạn sự... hãy đặt bản thân lên hàng đầu."

 

Ta đáp lời, cố tỏ ra thoải mái quay người bước xuống bậc thang.

 

Phía sau vọng đến tiếng kẽo kẹt nặng nề.

 

Ta quay đầu lại, nhìn cánh cửa son từ từ khép lại trước mặt.

 

Buổi sáng tuyết rơi tĩnh mịch, chỉ còn đôi sư tử đá trước cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn ta dưới ánh sáng xanh xám của bầu trời, trên đầu phủ đầy tuyết trắng.

 

***

 

Ta suy nghĩ rất lâu, quyết định đến chùa Hương Tích xuất gia.

 

Mẫu thân ta thờ Phật, mỗi năm đều đến chùa Hương Tích thắp hương, ở lại hai ba ngày.

 

Đó là một trong số ít cơ hội được gần gũi mẫu thân, nên lần nào ta cũng đi theo.

 

Chùa Hương Tích nằm ở ngoại ô kinh thành, khói hương nghi ngút, trụ trì Đại sư Giác Huệ Phật pháp cao thâm, nghe nói khi còn trẻ từng vào cung giảng kinh cho Thái hậu, sau này vì tuổi cao nên ít khi lộ diện.

 

Khi ta lang thang trong chùa, may mắn đã gặp ông một lần.

 

Lúc đó ông đang cầm một cây chổi, quét lá rụng trước cửa.

 

Khi ấy ta không biết thân phận của ông, chỉ thấy vị lão tăng này hiền từ phúc hậu, liền tiến lên bắt chuyện.

 

Ông lặng lẽ lắng nghe ta trút bầu tâm sự, tay vẫn không ngừng động tác, cây chổi cứ thế quét từng nhát trên mặt đất, những chiếc lá rụng lộn xộn không biết từ lúc nào đã được vun gọn gàng.

 

Ta cứ thế luyên thuyên kể chuyện với ông cả buổi chiều, ông cũng chậm rãi quét cả buổi chiều.

 

Khi ta tưởng ông là người câm mà sinh lòng thương xót, thì ông đột nhiên cất lời.

 

Cả buổi chiều, ánh mắt ông lần đầu tiên đặt lên người ta, trong ánh mắt đó có một sự bi mẫn mà ta không thể hiểu được.

 

Ông hỏi ta: "Con à, con có muốn xuất gia theo ta tu Phật không?"

 

Ta nhớ đến việc mẫu thân thờ Phật quanh năm, có chút động lòng: "Xuất gia có thể khiến mẫu thân thích con không?"

 

Ông lắc đầu: "Xuất gia phải đoạn tuyệt mọi ràng buộc trần thế, không còn đặt tình thân phụ mẫu, tình yêu hồng trần lên lòng nữa."

 

Ta kinh hãi thất sắc, vội vàng xua tay: "Vậy thì thôi, con vẫn hy vọng có một ngày mẫu thân có thể mỉm cười với con."

 

Ông thở dài, không nói gì thêm, chỉ tháo một chuỗi hạt Phật trên cổ tay đưa cho ta.