Tương Tư Hạ Tây Châu

Chương 7



 

"Ngay cả thuốc cũng phải để người khác đút, thật là khiến người ta lo lắng."

 

Vị chua ngọt lan tỏa nơi đầu lưỡi, cũng lan tỏa trong lòng.

 

Đầu óc ta trống rỗng, những lời lẽ gay gắt đã chuẩn bị bỗng trôi đi quá nửa.

 

Hoàn hồn lại, nhìn chằm chằm bóng dáng chàng đang bận rộn trong bếp, ta bực bội giậm chân.

 

Đáng ghét! Lại bị chàng dụ dỗ lệch hướng rồi.

 

Sau bữa ăn không có gì giải trí, đi ngủ thì lại quá sớm, Hạ Tây Châu hâm một vò rượu.

 

Hai người, một con chó, co ro bên bếp lửa tí tách, lặng lẽ ngắm tuyết rơi.

 

Giữa trời đất tĩnh lặng như chỉ có ba chúng ta.

 

Ta vuốt ve bụng A Hoàng, lười biếng ngáp một cái.

 

Đột nhiên một tiếng "rầm" lớn vang lên, A Hoàng giật mình nhảy dựng lên, sủa vang.

 

Gió kèm theo tuyết cuốn vào trong nhà.

 

Ta nhìn chằm chằm vào nửa cánh cửa đã không gồng gánh được sức mạnh của chính nó nữa, đột nhiên rơi xuống, nhất thời không nói nên lời:

 

"Hạ Tây Châu, ta chưa từng thấy nhà ai mà cửa sổ lại bị gió thổi rơi xuống."

 

Chàng đút tay vào ống tay áo, vẻ mặt bình tĩnh:

 

"Thấy vài lần rồi sẽ quen thôi, chắc là lần trước ta sửa không chắc, đợi gió tuyết ngừng, ta sẽ sửa lại."

 

"Thay một cái mới đi, trong ngõ Tế Liễu này, không có cửa sổ nhà nào nát hơn nhà ngươi nữa đâu."

 

"Đắt lắm, sửa lại một chút, vẫn dùng được."

 

"Hừ, ngươi là hậu duệ của Tỳ Hưu, chỉ vào không ra à? Hàng ngày bất kể mưa gió đều ra chợ, tiền kiếm được là để ấp gà con à?"

 

"Còn phải tích góp nữa chứ, tích đủ một trăm lượng, mới có thể đến nhà cầu thân."

 

Ta nghe vậy ngẩn người: "Cầu thân? Ngươi... thật sự có một vị hôn thê chưa vào cửa sao?"

 

Chàng không nhìn ta, ánh mắt dừng lại trên lớp tuyết mới phủ trên hành lang, giọng nói như từ xa vọng lại:

 

"Nàng họ Thẩm, khuê danh Tĩnh Đàn."

 

Ta "ồ" một tiếng, cụp mắt xuống.

 

Gió lùa qua ô cửa sổ vỡ, rít lên từng hồi.

 

Ta đứng dậy khuấy than trong lò.

 

Vừa rồi không để ý, cái lạnh thấu xương này, thật đáng sợ.

 

***

 

Thẩm Tĩnh Đàn ngồi ở vị trí chủ tọa trong Thu Ngô Viện.

 

Trên khuôn mặt có ba phần giống ta ấy, huyết sắc đã hoàn toàn biến mất.

 

Ta từng thấy bóng lưng nàng trên phố, lần này mới là lần đầu tiên nhìn rõ dung mạo nàng.

 

Các cơ thiếp thì thầm: "Ôi, sao kỹ nữ này lại có vài phần giống phu nhân vậy?"

 

"Ta thấy... là phu nhân có chút giống nàng ta?"

 

"Suỵt..."

 

Ngón tay Thẩm Tĩnh Đàn trắng bệch, nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn ghế.

 

Sắc mặt nàng thay đổi liên tục, từ kẽ răng bật ra một câu:

 

"Một kỹ nữ, dùng sắc để hầu người, cũng xứng để so với ta sao?"

 

Ta sờ lên mặt mình, ánh mắt lúng liếng, khóe môi nhếch lên một nụ cười châm biếm:

 

"Hầu được lúc nào thì được lúc đó, dù sao cũng là khuôn mặt của ta, ta là dựa vào bản lĩnh của mình."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Không như một số người, tự xưng là tiểu thư danh môn, vào Định Viễn Hầu phủ này, lại còn phải mượn thế của một kỹ nữ."

 

Lời này đúng lúc chạm vào nỗi lòng của Thẩm Tĩnh Đàn, nàng ta không kìm được mà nâng cao giọng:

 

"Tiện tì nhà ngươi, thật là ngông cuồng! Ai mà không biết ngươi xuất thân thanh lâu, sống bằng cách bán da bán thịt?!"

 

"Hiện tại chẳng qua là ỷ sủng mà kiêu thôi, ta xem ngươi có thể đắc ý được mấy ngày!"

 

Ta lơ đãng gảy gảy móng tay sơn đỏ:

 

"Ỷ sủng mà kiêu, cũng phải có sủng để mà ỷ. Tân hôn yến nhĩ, nhị công tử lại cả tháng không đặt chân đến Thu Ngô Viện, phu nhân trong lòng chắc không dễ chịu nhỉ?"

 

"Nói cho cùng, phu nhân và ta có gì khác biệt đâu? Đều là dùng thân xác này để hầu hạ nhị công tử."

 

"Chẳng qua phu nhân may mắn, sinh ra trong nhà họ Thẩm, giá bán cao hơn ta một chút thôi, ai hơn ai quý phái hơn ai?"

 

Thẩm Tĩnh Đàn tức đến run cả người: "Ngươi... ngươi dám ví ta với kỹ nữ sao?!"

 

Ta tặc lưỡi một tiếng.

 

Hai chữ kỹ nữ, chỉ cần nghe đến thôi, nàng ta đã không chịu nổi rồi.

 

Nếu tính cách này mà rơi vào tay Tang ma ma, e rằng còn không sống nổi quá hai ngày.

 

"Người đâu, mau, xé nát miệng ả cho ta!"

 

Các nha hoàn, nhũ mẫu bên cạnh Thẩm Tĩnh Đàn đồng loạt lao tới.

 

Thần sắc ta không đổi, cổ tay khẽ hất, giơ tay tát một cái vào người xông lên phía trước nhất.

 

Cái tát này, biết đánh và không biết đánh, khác biệt rất lớn.

 

May mà bị đánh nhiều lần, dần dần ta cũng mò ra được mánh khóe.

 

Dùng ngón tay và lòng bàn tay đánh người, nghe thì tưởng ghê gớm, nhưng cũng chỉ có tiếng mà thôi.

 

Muốn người ta đau thật thấu, phải học cách dùng lực ở cổ tay.

 

Ta tát một cái, kèm theo năm ngón tay co lại.

 

Nhũ mẫu lập tức ôm mặt kêu đau thất thanh.

 

Máu đỏ tươi từ kẽ ngón tay bà ta rỉ ra.

 

Trong chốc lát, mọi người đều đứng sững, vẻ mặt hiện lên vài phần kinh hãi.

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Trong phòng im phăng phắc, chỉ vang vọng tiếng kêu xé lòng của nhũ mẫu.

 

Ta hơi ghét bỏ khẽ búng móng tay nhọn.

 

Vụn thịt dính m.á.u vạch một đường trong không khí, rơi xuống chiếc váy lụa màu ngọc của Thẩm Tĩnh Đàn.

 

Nàng ta kinh ngạc nhìn chằm chằm vào vết m.á.u và thịt trên váy, mặt tái mét.

 

Ta cong khóe mắt, nở một nụ cười quyến rũ với nàng ta:

 

"Vật về chủ cũ, không cần khách sáo."

 

Sau khi ta đi, Thẩm Tĩnh Đàn đập phá nửa cái Thu Ngô viện.

 

Tối đến, bất chấp gió lạnh, nàng ta đích thân đứng đợi ở cổng Hầu phủ, chờ Tiêu Vân Khởi về nhà.

 

Nghe nói nàng ta khóc đến lê hoa đái vũ trước mặt Tiêu Vân Khởi, ta nghe đã thấy thương.

 

Ta cười như không cười ngước mắt lên, ném nắm hạt dưa vàng trong tay cho người gác cổng:

 

"Ồ? Nhị công tử phản ứng thế nào?"

 

Người gác cổng nhanh tay lẹ mắt vén vạt áo hứng lấy, lộ ra vẻ mặt lấy lòng cười nói:

 

"Nhị công tử mắng nàng ta một trận, bảo nàng ta an phận một chút, ít trêu chọc cô nương."

 

"Hây, tiểu nhân ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng, mặt phu nhân tức đến tái xanh."

 

Ta mỉm cười.