Móng tay sắc nhọn cào lên lưng hắn, để lại những vết máu.
Hắn không để tâm, quay đầu vùi vào cổ ta, liên tục mút nhẹ.
Hơi thở nóng hổi phả vào mũi, khiến ta thấy chán ghét.
Khi đạt đến đỉnh điểm, hắn đột nhiên ôm chặt lấy ta, miệng lẩm bẩm gọi:
"Tương Tư, Tương Tư..."
Ta cắn chặt môi, bướng bỉnh dùng nỗi đau để chống lại những cơn run rẩy dâng trào từ sâu thẳm cơ thể.
Ngón tay ta vuốt ve những đường vân trên bức tượng gỗ trong tay hết lần này đến lần khác.
Bức tượng gỗ ấy mặt mũi mơ hồ, không phân biệt được là loài vật gì, tựa chó mà không phải chó, tựa heo mà không phải heo.
Thân thể ta chao đảo, như một chiếc thuyền lá giữa biển khơi, trôi dạt theo sóng gió dữ dội.
Thế sự này, tấm thân này xưa nay chưa từng do mình định đoạt.
Ngoài cửa sổ, màn đêm đặc quánh, không một chút ánh sao.
Ta nắm chặt bức tượng gỗ, hoài niệm về buổi chiều đông nắng tĩnh mịch trong con ngõ Tế Liễu năm ấy.
Ta ở hành lang, chàng ở trong sân, A Hoàng nằm yên một bên.
Ngõ Tế Liễu tĩnh lặng, bên tai vẳng tiếng đẽo gọt gỗ.
Khi ấy, ta cứ ngỡ cuộc đời phiêu bạt cuối cùng cũng chấm dứt, cái sân nhỏ ấy cùng với người đàn ông ấy, là khởi đầu cho quãng đời còn lại của ta.
Không ngờ, đó lại là một lần trêu đùa nữa của ông trời.
Có lẽ là sự trừng phạt cho việc ta từng bất kính với trời đất, không tin quỷ thần.
Giờ đây, chàng đã nằm dưới suối vàng, ta vẫn còn lảo đảo giữa nhân gian.
Từ đó về sau, chân trời góc bể xa xôi, thế sự phức tạp, dù có đi khắp hồng trần, cũng không còn khả năng gặp lại.
Ta siết chặt bức tượng gỗ trong tay, các khớp ngón tay trắng bệch.
Vào phủ nửa tháng, cuối cùng ta cũng gặp được Thẩm Tĩnh Đàn, phu nhân mới vào cửa của Tiêu Vân Khởi.
Nghe nói hai người quen nhau tại tiệc hoa hải đường của Trưởng Công chúa Đức Vinh.
Tiêu Vân Khởi vừa gặp Thẩm Tĩnh Đàn đã say đắm, sau bữa tiệc liền bẩm với phụ mẫu, đến Thẩm phủ cầu thân.
Lần đầu tiên ta nghe thấy cái tên Thẩm Tĩnh Đàn là vào đêm giao thừa năm ngoái.
Xuân Phong Lâu không có đêm giao thừa.
Cái ngày đoàn viên sum họp, đối với những người trong lâu chẳng khác nào một sự châm biếm.
Đoàn viên với ai đây?
Cha nương, huynh trưởng đã bán mình vào thanh lâu ư?
Nhưng đêm giao thừa cũng có cái hay, vì ngay cả những công tử phong lưu phóng túng nhất cũng phải ngoan ngoãn về nhà đón giao thừa.
Thế là, đêm giao thừa trở thành ngày nghỉ hiếm hoi của Xuân Phong Lâu.
Các cô nương đều có những cách nghỉ ngơi riêng, có người đi dạo phố, có người vẽ tranh, có người say túy lúy một trận.
Còn ta, thường là ngủ vùi.
Ký ức về phong tục giao thừa trong đầu ta thực sự rất mơ hồ.
Vì vậy, khi Hạ Tây Châu vẫy tay gọi ta, nhờ ta giúp giữ chặt câu đối bị gió cuốn bay, ta có chút ngây người.
Hồ dán được phết lên cánh cửa gỗ, câu đối màu đỏ son được dán lên, dính chặt lại.
【Hữu thi thư, hữu điền viên, gia phong bán độc bán canh.
Vô quan thủ, vô ngôn trách, thế sự bất văn bất vấn.】
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
(Có thi thư, có điền viên, nếp nhà nửa đọc nửa cày.
Không quan chức, không trách nhiệm, thế sự không hỏi không hay.)
Ta nhìn mà ngẩn người.
Ai lại viết câu đối như vậy, không phải nên viết những lời chúc may mắn như từ cựu nghênh tân, tăng phúc thêm thọ sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hạ Tây Châu đút tay vào ống tay áo, hài lòng ngắm nghía:
"Phúc thọ do trời định, đâu phải người cầu xin là có được."
Câu đối dán xong, hồ vẫn còn một nửa.
Chàng tiện tay múc một thìa, cho vào miệng.
Ta thất kinh, vội vàng kéo miệng chàng:
"Mau nhổ ra! Thứ này cũng dám ăn, ngươi muốn c.h.ế.t à?"
Ngón tay ta thọc vào miệng chàng, cả hai đều sững sờ.
Chàng ho khan một tiếng bối rối, tai có chút đỏ.
"Đây là từ bột nếp và nước nấu thành, không có độc."
Ta "ồ" một tiếng, thản nhiên rút tay về, quay đầu sang một bên.
"A Hoàng, đói không? Lại đây lăn một vòng, ta sẽ thưởng cho ngươi một khúc xương."
A Hoàng lon ton chạy tới.
Chiều tối, trời bắt đầu đổ tuyết.
Hạ Tây Châu làm một bàn đầy món ăn.
Ngoài trời gió tuyết vần vũ, xa xa vọng lại tiếng pháo nổ lách tách.
Là những nhà giàu có ở Bắc thành đang đón năm mới.
Trong con ngõ nhỏ Tế Liễu ở Nam thành một mảnh tĩnh lặng.
Tiền của người nghèo phải tính toán chi li, đâu nỡ mua pháo.
Góp vui, nghe tiếng nổ, coi như đã ăn Tết.
Trong nhà lò lửa cháy bùng, củi cháy tí tách.
A Hoàng nằm cạnh bếp ngủ gà ngủ gật, phát ra tiếng khò khè.
Ta và Hạ Tây Châu mỗi người một chiếc ghế đẩu tròn, chen chúc quanh chiếc bàn ăn nhỏ.
Đèn đóm lờ mờ, chén đĩa đơn sơ, là mùi vị nhân gian đã lâu ta không còn quen thuộc.
Hạ Tây Châu nấu ăn rất ngon.
Ta vốn không hay ăn nhiều, vậy mà không ngờ lại ăn no căng bụng.
Chàng bất lực lắc đầu, đứng dậy lấy cho ta viên thuốc sơn tra tiêu thực.
"Người lớn rồi mà sao vẫn cứ như trẻ con vậy."
Trẻ con?
Tay ta đang xoa bụng khựng lại, không nhịn được mà bật cười khẩy.
Đồ ngốc vẫn là đồ ngốc.
Lời này mà truyền ra ngoài, e rằng sẽ khiến người ta cười rụng răng.
Chắc chàng chưa từng thấy ta một đường sát phạt, không khách khí dẫm lên đầu người khác để trở thành bách hoa khôi thủ.
Người ngoài thường gọi ta là quỷ la sát không có tâm can.
Ta đã không còn là trẻ con nữa rồi.
Khoảnh khắc cha ta dính vào cờ bạc, thời thơ ấu của ta đã c.h.ế.t yểu.
Có cha nương cưng chiều mới gọi là trẻ con.
Không cha không nương, gọi là cô nhi, mở mắt ra đã phải tranh giành với người khác.
Tranh giành với thế sự, tranh giành với trời, tranh giành với số phận.
Tranh giành một lối thoát, cũng tranh giành một hơi thở.
Ta há miệng muốn phản bác, để thư sinh này xem ta lợi hại đến mức nào.
Ai ngờ vừa há miệng, đã bị chàng nhét một viên sơn tra vào.
Gà có kênh audio, mọi người thích nghe thì vào ủng hộ Gà nhenn.