Mẫu tử đối đầu trong Thu Ngô viện, không ai chịu nhường ai.
Cuối cùng là Thế tử vội vàng chạy đến, run rẩy ôm ngực, đẩy Tiêu Vân Khởi đang cứng cổ ra khỏi viện, mới có thể kết thúc cuộc đối đầu giữa hai bên.
Tiêu Vân Khởi cởi áo choàng, khoác lên người ta, một tay ôm ta lên.
Lông mi ta đọng sương, bàn tay lạnh buốt vì gió lạnh, như cố ý lại như vô tình đặt lên cổ hắn.
Hắn bị hơi lạnh kích thích, không kìm được rùng mình một cái, ánh mắt giận dữ càng tăng thêm vài phần.
Ta cúi thấp mắt, tự mình cười lạnh.
Thân phận kỹ nữ thấp hèn, nhưng nếu biết dùng đúng cách, đó chính là một lợi thế yếu đuối tự nhiên.
Lòng thương xót là thứ dễ kích thích ham muốn bảo vệ của một người đàn ông nhất.
Trong mắt Tiêu Vân Khởi, ta không nơi nương tựa, không tiền của, không quyền thế, chỉ có thể như cây tơ hồng bám víu vào hắn.
Còn Thẩm Tĩnh Đàn có danh phận, giàu sang phú quý, nay lại được Trưởng Công chúa yêu thương.
Ai mạnh ai yếu, rõ ràng như ban ngày.
Thẩm Tĩnh Đàn đang chiếm ưu thế, lại bất chấp lời cảnh cáo của hắn, vẫn còn hận trong lòng, mượn tay Trưởng Công chúa để tận diệt ta.
Điều này khiến Tiêu Vân Khởi vốn kiêu ngạo làm sao chịu đựng được?
Huống hồ, nếu không phải Thẩm Tĩnh Đàn nhỏ nhen, vô cớ gây sự làm ầm ĩ một trận này, thì Trưởng Công chúa làm sao có thể xen vào?
Mẫu tử họ làm sao có thể bất hòa?
Sau này dù nàng ta trăm phương ngàn kế giải thích, trong lòng hắn, cũng chỉ là ngụy biện mà thôi.
***
Vừa về đến Thùy Hương Tạ không lâu, Định Viễn Hầu gia đã phái người đến, muốn Tiêu Vân Khởi đến thư phòng một chuyến, ta đoán đến chín phần là vì chuyện hắn công khai cãi lại Trưởng Công chúa.
Tiêu Vân Khởi thần sắc trấn định, dặn dò ta không cần lo lắng, uống thuốc xong thì nghỉ ngơi sớm.
Ta ngoan ngoãn gật đầu.
Bóng lưng hắn vừa khuất sau cánh cửa, ta liền đưa tay hất bát canh gừng giải cảm trên bàn ra ngoài cửa sổ, lúc ngủ lại cố tình mở toang cửa sổ, để gió lạnh thổi suốt đêm trong tiết đông giá rét.
Không nỡ bỏ con thì không bắt được sói, khổ nhục kế kiểu này, phải chịu bỏ vốn mới được.
Nửa đêm, quả nhiên ta lên cơn sốt cao đúng như ý muốn.
Bệnh tình đến nhanh và dữ dội hơn ta tưởng.
Đầu ta đau như búa bổ, ý thức chìm vào hỗn loạn.
Xung quanh hình như có rất nhiều người qua lại, thỉnh thoảng có vài lời lọt vào tai.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
"E rằng nguy hiểm đến tính mạng..."
"Chữa! Bất kể các ngươi dùng phương pháp gì, bất kể dùng thuốc đắt tiền đến đâu, cũng phải chữa khỏi cho người đó..."
"Ôi, chỉ có thể thử một lần..."
Trong lúc mơ màng, có người ôm ta vào lòng, từng muỗng từng muỗng đút thuốc.
Giống như lúc ta mới được Tây Châu cứu về nhà, khi ý thức còn mơ hồ.
Lúc đó, ta cảnh giác, dù trong cơn hôn mê vẫn mím chặt môi.
Chàng vụng về muốn tách ra, lại sợ làm ta bị thương.
Chàng nghĩ ra cách bẻ một cọng lau rỗng ruột, cố gắng đổ thuốc vào.
Kết quả đương nhiên là không được.
Sau đó, chàng phiền não hỏi Chu đại thẩm hàng xóm, hỏi bà ấy làm sao dỗ đứa con trai sáu tuổi của bà ấy uống thuốc.
Hỏi được rồi, chàng nghiêm túc ôm ta lên, cánh tay nhẹ nhàng đung đưa, miệng ngân nga bài đồng d.a.o mới học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thật khó nghe.
Ta không chịu nổi, mở miệng muốn mắng người.
Một chiếc thìa sứ thuận thế đưa vào miệng ta, thuốc đắng chảy xuống cổ họng.
Mặt ta nhăn nhó.
Bên tai truyền đến giọng nói vui mừng: "Ôi, cách của Chu đại thẩm quả nhiên hiệu nghiệm."
Trong mắt ta, dòng nước nóng trào dâng, ta đưa tay ôm lấy cánh tay chàng.
Dùng hết sức lực toàn thân.
Giống như năm xưa ôm chân nương, cầu xin bà đừng rời đi.
Chiếc quần hoa xanh nương mặc, ta nhớ suốt đời.
Bụi đất bay mù mịt, làm mờ mắt ta. Chiếc quần hoa xanh ấy, càng đi càng xa, mờ nhạt thành một vệt xanh méo mó trong màn sương nước bốc lên trước mắt.
Từ đó, ta không bao giờ mặc màu xanh nữa.
Một giọng nói vang lên bên tai, chập chờn:
"Tương Tư, những khổ sở nàng phải chịu, ta sẽ đòi lại từ Thẩm Tĩnh Đàn."
Thẩm Tĩnh Đàn.
Ta chợt rùng mình.
Giấc mơ vụn vặt vì cái tên này mà tan vỡ.
Chiếc quần hoa xanh không còn, ngõ Tế Liễu cũng không còn.
Ta đứng trên một con đê sông, cỏ dại um tùm.
Ta nhìn dòng nước cuồn cuộn bên dưới, hơi lạnh từ mắt cá chân lan dần đến tận đáy lòng.
Đây là nơi Hạ Tây Châu gặp chuyện.
Bệnh của ta kéo dài mãi, cuối cùng cũng dưỡng được gần như khỏi hẳn.
Trong thời gian này, Thẩm Tĩnh Đàn cũng bị bệnh.
Các thầy thuốc ở Thu Ngô viện đến rồi đi mấy lượt.
Người gác cổng nói, theo quan sát của hắn, e rằng nửa thành Kim Lăng đến rồi, chưa kể, còn có danh y do nhà họ Thẩm mời từ nơi khác đến.
Thu Ngô viện giữ kín tin tức rất chặt chẽ, Trưởng Công chúa cũng ra lệnh không cho người trong phủ tự ý bàn tán suy đoán.
Ta khoác áo lông cáo, đi dạo đến trước cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, hoa mai nở rộ, một cành gần như muốn vươn vào trong phòng.
Ta nhướng mày nhìn một lúc, vươn tay, "rắc" một tiếng, dứt khoát bẻ gãy cành mai vượt giới hạn này.
Ta ngắm nghía cành gãy trong tay, mỉm cười hài lòng.
Chân trái của Thẩm Tĩnh Đàn bị phế rồi.
Trong lúc ta sốt cao không hạ, tính mạng nguy kịch, Tiêu Vân Khởi trong cơn thịnh nộ đã đến Thu Ngô viện.
Hắn bắt Thẩm Tĩnh Đàn chân trần nhảy Hồ Toàn Vũ trong tuyết suốt một đêm.
Ngay từ khi ở Xuân Phong Lâu, đã nghe nói nhà họ Thẩm có một đích nữ, nhảy Hồ Toàn Vũ cực kỳ đẹp.
Nhà họ Thẩm là cự phú Kim Lăng, buôn bán xa đến tận Tây Vực.
Trong nhà chuyên mời người Tây Vực làm thầy giáo, chuyên dạy văn hóa và lễ tục Tây Vực.
Hồ Toàn Vũ của Thẩm Tĩnh Đàn được học từ lúc đó.
Nghe nói trong tiệc mừng thọ của Thẩm Thái phu nhân, nàng đã dùng một điệu múa làm kinh động bốn phương.
Các bạn theo dõi Gà để nhận thông báo truyện mới nhé