Tương Tư Hạ Tây Châu

Chương 10



 

Những khách nhân may mắn được chứng kiến đều tấm tắc khen ngợi, ca ngợi Hồ Toàn Vũ của Thẩm Tĩnh Đàn, phong thái còn hơn cả điệu Lục Yêu của Ngụy Tử.

 

Những người khác nhao nhao phụ họa.

 

Họ nói Lục Yêu quá mềm mại, thiếu phong cốt, không bằng Hồ Toàn Vũ dồi dào sức sống, như gió thoảng, tuyết bay.

 

Giống như sự khác biệt giữa kỹ nữ và quý nữ vậy.

 

Đàn ông cụng chén, ánh mắt ngầm hiểu.

 

Dường như cùng một điệu múa, quý nữ nhảy là phong cốt, kỹ nữ nhảy là nịnh nọt lấy lòng.

 

Chỉ Thẩm gia tiểu thư là quý nữ, chỉ nhảy khi muốn nhảy.

 

Dù có nhớ nhung phong thái điệu Hồ Toàn Vũ kia đến đâu, cũng không thể ép người ta nhảy lại một lần nữa cho họ xem.

 

Trong lúc tiếc nuối, có vị khách say khướt hỏi ta có biết nhảy Hồ Toàn không.

 

Hắn tự giễu sau này không có dịp xem Thẩm tiểu thư nhảy Hồ Toàn nữa, đành lùi một bước, xem một người thay thế coi như an ủi.

 

Sự khinh thường trong mắt ông ta đã kích thích lòng kiêu hãnh trong ta.

 

Ta ném chén rượu trong tay, tiện tay rút kiếm của vị khách bàn bên cạnh.

 

Trong tiếng kêu kinh ngạc của mọi người, ta tùy ý múa một đường kiếm hoa, xuống sân nhảy một điệu kiếm vũ mà truyền thuyết nói là đã thất truyền từ lâu.

 

Xưa có giai nhân Công Tôn thị, một điệu múa kiếm khí động bốn phương.

 

Không phải muốn xem phong cốt sao?

 

Cái Hồ Toàn Vũ gì đó, chẳng qua là trò vặt vãnh của người Hồ, không thể lên được đại nhã chi đường.

 

Nói về phong cốt, làm sao sánh được với kiếm khí vũ của Công Tôn thị?

 

Một điệu múa kết thúc, trong Xuân Phong Lâu im phăng phắc, mọi người kinh ngạc, hồi lâu không thể hoàn hồn.

 

Ta khẽ hừ một tiếng, tra kiếm vào vỏ.

 

Không ai còn nhắc đến Hồ Toàn Vũ của Thẩm Tĩnh Đàn nữa.

 

Ta nhếch môi đỏ tươi.

 

Không mời được Thẩm Tĩnh Đàn, liền muốn ta nhảy Hồ Toàn, để người ta hồi tưởng?

 

Mơ giữa ban ngày!

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Tương Tư ta, chưa bao giờ là vật thay thế cho bất kỳ ai.

 

Tiểu nha đầu quét dọn Thu Ngô viện nói, Thẩm Tĩnh Đàn mỗi ngày ngoài khóc lóc, chính là ngày đêm nguyền rủa ta, mắng ta đã mê hoặc Tiêu Vân Khởi hành hạ nàng, khiến nàng từ đó mất đi một chân.

 

Ta vui vẻ nhếch khóe môi.

 

Lời nguyền rủa của kẻ thù, chính là phần thưởng tốt nhất dành cho ta.

 

Ta từng chút một vò nát cánh hoa trong tay, ném vào bể cá, thích thú nhìn những tàn hồng đó bị lũ cá tranh giành ăn.

 

Ta gõ nhẹ mặt nước, lũ cá lập tức hoảng loạn bỏ chạy.

 

***

 

Đông qua xuân đến, cỏ mọc chim hót.

 

Thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt đã đến sinh thần Trưởng Công chúa.

 

Thế tử lại bị ốm, Thế tử phu nhân bận rộn chăm sóc, không thể phân thân.

 

Thẩm Tĩnh Đàn tự động xin đứng ra lo liệu tiệc mừng thọ.

 

Nàng vốn xuất thân từ gia đình thương gia, ứng phó với những dịp như thế này rất thành thạo, từ việc mua sắm trong phủ, tuyển chọn món ăn, cho đến việc gửi thiệp mời, sắp xếp chỗ ngồi đều được nàng sắp xếp đâu ra đấy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trưởng Công chúa vốn dĩ đã cảm thấy áy náy với nàng vì Tiêu Vân Khởi hành động không biết chừng mực, làm nàng bị phế một chân, sau dịp này, càng thêm thương xót nàng.

 

Thấy nàng làm việc có chừng mực, bà liền giao phần lớn quyền quản gia cho nàng.

 

Những cơ thiếp và hạ nhân trước đây từng thầm chế giễu Thẩm Tĩnh Đàn không được sủng ái, thấy vậy liền lập tức thay đổi thái độ, cười giả lả chạy đến Thu Ngô viện, lại bắt đầu nịnh bợ.

 

Sủng ái của Nhị công tử thay đổi nay đây mai đó, nhưng quyền quản gia này là thứ thực sự nắm trong tay.

 

Bây giờ nên đốt hương nào, nên bái chùa nào, chẳng phải đã rõ ràng rồi sao?

 

Thu Ngô viện có thêm chỗ dựa, lại trở nên kiêu ngạo.

 

Chính vì vậy, nha đầu Hồng Xạ bên cạnh Thẩm Tĩnh Đàn mới dám công khai khiêu khích ta.

 

Một ngày trước tiệc mừng thọ, khắp nơi trong phủ đều bận rộn, chỉ có ta ngồi ở đình hóng mát cho cá chép ăn.

 

Một nắm mồi vừa rắc xuống, một đàn cá tranh nhau bơi đến vây quanh.

 

Hồng Xạ được một đám nha hoàn vây quanh, vừa hay đi ngang qua.

 

Nàng có đôi mắt xếch, lông mày nhíu lại càng thêm vẻ kiêu căng và cay nghiệt, giống hệt như khi ta gặp nàng trước cửa Lâm Lang Các ngày trước.

 

Lúc đó, nàng nhận lấy một chiếc hộp gỗ từ tay Hạ Tây Châu.

 

Vừa mở ra xem, chưa kịp nói, trên mặt nàng đã lộ ra ba phần khinh bỉ.

 

"Cái đồ bần tiện, lại lấy một cục gỗ mục làm quà sinh nhật, tưởng tiểu thư nhà ta là ăn mày sao? Tiêu Nhị công tử còn tặng tiểu thư một hộp ngọc châu cơ mà!"

 

Ta nấp ở góc phố, thò đầu ra nhìn.

 

Hạ Tây Châu quay lưng về phía ta, ta không nhìn thấy biểu cảm trên mặt chàng.

 

Giọng Thẩm Tĩnh Đàn truyền ra từ dưới chiếc khăn che mặt màu trắng:

 

"Tây Châu ca ca, ta không còn là trẻ con nữa rồi, những món đồ chơi nhỏ này ta đã không thích từ lâu rồi."

 

"Nếu huynh thực sự muốn ta vui, thì hãy hủy hôn đi."

 

"Nhà họ Hạ đã suy tàn, hai nhà chúng ta không còn môn đăng hộ đối nữa, huynh cam chịu nghèo khó, hà cớ gì lại kéo ta theo?"

 

Nàng dắt Hồng Xạ, không quay đầu lại mà quay người bước vào Lâm Lang Các.

 

"Tiểu thư, cái tượng gỗ này..."

 

"Vứt đi, đừng để Tiêu Nhị công tử nhìn thấy."

 

Hạ Tây Châu còn chưa đi xa, chiếc hộp gỗ màu vàng đã bị ném xuống đất.

 

Tượng gỗ bên trong rơi ra, giống chó không ra chó, giống lợn nhưng chẳng phải lợn.

 

Chàng hơi sững sờ, thở dài, cúi người nhặt tượng gỗ lên, giọng điệu có chút bất lực:

 

"Tương Tư, nàng ra đi, ta biết nàng ở đó."

 

Ta lùi lại trốn.

 

"Đừng trốn nữa, ta nhìn thấy A Hoàng rồi."

 

Ta nhíu mày, nhẹ nhàng đá vào con ch.ó vàng bên cạnh một cái:

 

"Đều tại ngươi!"

 

A Hoàng không hiểu chuyện gì, còn tưởng ta đang đùa với nó, thân mật lại dựa vào.

 

Ta ghét bỏ rít lên một tiếng.

 

Đồ chó ngốc này.

 

Bức tượng gỗ là do ta lén đổi vào ban đêm hôm trước.