Kiếp trước, ta giúp Thái tử đăng cơ, thế nhưng vào năm thứ hai sau khi thành thân, hắn lại diệt cả nhà ta.
Khi địch quốc xâm lấn, vì cứu bạch nguyệt quang, hắn đã đẩy ta vào dưới vó ngựa sắt.
Ta bị giẫm nát dưới vó ngựa, c/h/ế/t không toàn thây, cuối cùng vẫn là kẻ đối đầu từ nhỏ không đội trời chung với ta – Bùi Hoài Nam – nhặt lại từng mảnh xương cốt của ta.
Trọng sinh một đời, khi Hoàng thượng hỏi chuyện hôn sự, ta chỉ vào nam nhân ở yến tiệc kia – người cứ nhìn thấy ta là đỏ mặt – và nói:
“Thần nữ muốn gả cho hắn!”
Mắt Thái tử lập tức đỏ ngầu, bóp nát chén rượu trong tay.
1.
“Tạ Dạng, ngươi thấy Thái tử với ngươi thế nào?”
Ý thức dần quay về, ta bỗng bật dậy khỏi chỗ ngồi, đưa mắt nhìn quanh, cảnh tượng này vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ.
Yến tiệc Trung thu, văn võ bá quan đều tề tựu đông đủ. Trên cao nhất là Hoàng thượng và Hoàng hậu đã ngoài năm mươi, bên dưới lần lượt là Thái tử, Quý phi, các vương gia…
Hoàng thượng nhìn ta với ánh mắt hiền hòa, vuốt chòm râu bạc, nở nụ cười chờ đợi câu trả lời của ta.
Mồ hôi hạt đậu túa ra trên trán, chẳng mấy chốc đã thấm ướt áo.
Không phải vì sợ hãi, mà bởi ngay giây trước, ta vẫn còn bị vó ngựa sắt của Mạc Bắc giẫm nát, hồn lìa khỏi xác, trở thành cô hồn dã quỷ, vậy mà giây sau đã quay về hai năm trước, đúng ngày Hoàng thượng ban hôn cho ta và Thái tử.
Vì quá chấn động, đôi tay ta vẫn run rẩy không ngừng. May mắn là đèn lồng trong cung tối nay cháy không sáng lắm, nên không ai nhận ra sự khác thường.
Ta hít sâu một hơi, cố trấn định lại tinh thần.
Không được hoảng, tuyệt đối không thể đi lại vết xe đổ.
Ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng, Hoàng hậu một lần nữa, nỗi sợ hãi kiếp trước đã được giấu kín tận đáy lòng.
Lần này, ta nói ra câu hoàn toàn khác với kiếp trước:
“Khởi bẩm Hoàng thượng, thần nữ không dám trèo cao với Thái tử điện hạ.”
Lời vừa dứt, từ bên chéo truyền đến tiếng ly chén khẽ ma sát.
Ta nhìn theo tiếng động, Thái tử Tiêu Yến Thời mặc cẩm bào hoa lệ, ngồi bên cạnh Hoàng hậu, tay nâng chén rượu, ánh mắt u tối khóa chặt lấy ta, như một con rắn độc lạnh lẽo lè lưỡi đỏ m/á/u.
Kiếp trước, ta và Thái tử Tiêu Yến Thời là thanh mai trúc mã, hắn từng hứa sẽ cùng ta một đời một đôi. Vì thế, trong yến tiệc Trung thu, ta đã cầu Hoàng thượng ban hôn cho chúng ta.
Nhà ta là tướng môn, đời đời trấn giữ biên cương, ngăn quân Mạc Bắc xâm phạm. Cha ta nắm trong tay mười vạn đại quân, huynh trưởng cũng là quyền thần trong triều. Liên hôn với Thái tử chẳng khác nào củng cố vững chắc hơn địa vị của hắn, cho hắn chỗ dựa mạnh nhất.
Khi Hoàng thượng bệnh nặng, tam hoàng tử mưu đoạt ngôi, ta dẫn người đêm đột nhập hoàng cung cứu giá, phò trợ Thái tử đăng cơ.
Trước khi thành thân, Thái tử ngụy trang vô cùng hoàn hảo, đối xử với ta ân cần chu đáo, sợ ta chịu một chút ấm ức.
Nhưng chỉ một tháng sau khi cưới, hắn lại rước đường tỷ đang mang thai năm tháng của ta vào phủ làm trắc phi.
Hắn nuốt lời hẹn một đời một đôi, để cho thiếp thất chưa vào cửa đã mang thai, khiến tướng phủ ta mất hết thể diện. Ta đỏ mắt chất vấn hắn, nhưng đổi lại chỉ nhận được một câu:
“Ta là Thái tử, tương lai sẽ là hoàng đế, hậu cung không thể chỉ có một mình nàng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta từng nghĩ Tiêu Yến Thời chỉ là phụ bạc ta, nhưng trong một lần tình cờ, ta nghe lén được cuộc nói chuyện giữa hắn và đường tỷ. Hóa ra, bọn họ mới là tình định tam sinh, còn cưới ta chỉ để lợi dụng quyền thế phía sau.
Uất ức không chịu nổi, ta đề nghị hòa ly. Thế nhưng khi rời đi, ta bị hắn hạ thuốc, giam vào mật thất tối tăm, mặc cho đường tỷ tùy ý tra tấn, lại còn nói với bên ngoài rằng ta bị bệnh, không cho ai đến thăm.
Ta muốn trốn thoát, nhưng Tiêu Yến Thời không cho phép, nhốt chặt ta trên giường. Hắn thường đỏ mắt, bóp cổ ta, lạnh lẽo gằn từng chữ:
“Nàng là của ta, cả đời này đều là của ta. Chỉ khi ta bỏ nàng, bằng không… nàng đừng mơ rời khỏi ta.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Một năm sau khi thành thân, ta bị buộc phải mang thai con của Tiêu Yến Thời.
Hắn giải trừ giam cầm, ôm lấy ta như một đứa trẻ, hôn ta không rời.
Nhưng ta biết tất cả chỉ là giả dối, ta hận Tiêu Yến Thời, cũng hận cả đứa trẻ này.
Như ta dự đoán, đứa bé ấy cuối cùng cũng không giữ được, bị đường tỷ ta tự tay bày kế hại c/h/ế/t.
Về sau, con của đường tỷ lớn lên, lại c/h/ế/t bất ngờ trong một vụ c/h/ế/t đuối đầy nghi vấn.
Nàng ta vu oan rằng ta vì chuyện của đứa bé năm xưa mà ghi hận trong lòng, nên ra tay hại con nàng.
Con của người hắn yêu c/h/ế/t, Tiêu Yến Thời lạnh mặt, bóp chặt cổ ta.
Ta giãy thoát, rút con d.a.o găm giấu sẵn, đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c hắn.
M/á/u tươi nhuộm đỏ y phục, còn ta lại bị giam trở lại.
Sau đó, để đoạt binh quyền, Tiêu Yến Thời vu cáo phụ thân và huynh trưởng ta thông địch phản quốc.
Tạ gia bị tru di cả nhà.
Khi ta hay tin, đường tỷ đang dắt chó sói, để nó cắn xé sống một người Tạ gia.
Ta đau đớn đến xé gan xé ruột, gào thét lao tới bóp cổ nàng ta, đòi mạng.
Nhưng ta bị Tiêu Yến Thời chặt gân tay gân chân, nhốt vào ngục giam hành hạ.
Hắn nói:
“Tạ Dạng, nàng không thoát được khỏi tay ta, dù có c/h/ế/t… cũng phải c/h/ế/t trong tay ta.”
Cho đến khi Mạc Bắc xâm lấn, không còn Tạ gia trấn thủ biên ải, quân địch nhanh chóng tràn xuống, g.i.ế.c chóc, cướp bóc, đốt phá, làm đủ điều tàn bạo.
Chỉ trong nửa ngày, một tòa thành đã bị đồ sát sạch dân.
Để trấn an lòng người, Tiêu Yến Thời đích thân dẫn quân xuất chinh.
Nhưng Tạ gia quân vốn không chịu nghe lệnh hắn, nên hắn mang cả ta theo.
Có lẽ ông trời có mắt, trận chiến ấy thua thảm, Tiêu Yến Thời bị vây khốn ở Tuyết Nguyệt thành.
Để bảo vệ đường tỷ, hắn đẩy ta vào giữa đội thiết kỵ, khiến ta bị giẫm nát dưới vó ngựa.
Hàng ngàn vó ngựa gào thét nghiền nát thân thể ta.
Ta đau… toàn thân đều đau, tiếng kêu gào bị tiếng vó ngựa dồn dập chôn vùi.
Dần dần… sinh mệnh cũng biến mất.